CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 540: Lòng người hoang mang!

Lại nói về Trần Hoàng Thiên.

Giờ khắc này, anh đang nằm bên trong một vườn rau, bên cạnh có một căn nhà gỗ nhỏ, bên cạnh căn nhà gỗ buộc một con chó sủa loạn gấu gấu ở đó không ngừng. Xung quanh một mảnh hoa hồng cỏ xanh, có bò dê thành đàn, có chim chóc bay nô đùa, có nước chảy róc rách.

Thật là chốn tiên cảnh dưới nhân gian. “Giờ còn chưa tới mùa phát tình mà, con chó nhà mi cứ sủa gấu gấu gấu không ngừng, ồn đến mức ta không có cách nào yên tâm đi ngủ, xem ta quất mi đây”

Một ông già lôi thôi cầm một cây gậy, một bên dụi mắt, một bên mắng xối xả đi ra từ căn nhà gỗ.

Con chó kia bị dọa đến mức không dám kêu nữa, co lại trong một góc đầy tội nghiệp. “Ta hỏi mi, vì sao cứ sủa lên không ngừng, làm ồn đến ta nghỉ ngơi chứ?”

Cây gậy trong tay ông già chỉ hướng con chó, không vui hỏi.

Đột nhiên nhấc chân chỉ qua đây.

Ông già thuận theo hướng con chó chỉ nhìn qua, chỉ thấy một người đang nằm trong vườn rau, lông mày ông lập tức nhíu lại một cái, ném cây gậy chạy qua đó.

Nhìn thấy một người thanh niên, khóe miệng vẫn còn vương vết máu, ông già liền ngồi xổm xuống, dùng ngón tay ò xét hơi thở dưới mũi, sau đó rút tay về, lật người cậu thanh niên, nhưng thấy lồng ngực của cậu thanh niên đều hõm vào bên trong, ông già lập tức hít vào một hơi khí lạnh. “Xuống tay thật tàn độc, suýt chút nữa thì đánh chết cậu ta rồi, đây là ai làm thế, Mạc Ngôn sao?” Ông già nhíu mày.

Lại kiểm tra phần thân thể bên dưới của cậu thanh niên, sau đó lắc lắc đầu: “Không đúng, không phải do Mạc Ngôn làm, Mạc Ngôn thích cầm phất trần quất người, nếu như cậu ta lên Nga Mi giương oai bị Mạc Ngôn đánh cho rơi xuống, vậy thì trên người cậu ta hẳn là phải có nhiều vết tích phất trần quật qua quật lại mới đúng, nhưng trên người cậu ta trừ một quyền gây tổn thương kia cũng không có tổn thương nào khác, bởi vậy có thể thấy rằng không phải do Mạc Ngôn làm. “Vậy thì là do ai làm chưa?”

Lông mày của ông già nhíu lại càng sâu hơn.

Đột nhiên!

Ông ta hít mạnh một hơi thật sâu, thần sắc sợ hãi nói: “Không phải là Nga Mi xảy ra chuyện rồi đấy chứ? Nếu không thì không nên có người bị đánh mà rơi xuống đây mới đúng chứ, kể cả có người bị đánh mà rơi xuống đây, Mạc Ngôn cũng sẽ xuống theo, nhưng bà ấy không xuống, hơn phân nửa là núi Nga Mi xảy ra chuyện rồi!

Nghĩ đến đây, ông già đột nhiên đứng dậy, đạp gió bay về phía một vách núi, thôi động nội lực, ấn vào trên vách đá, dùng hết sức bình sinh nhưng vách đá một chút phản ứng cũng không có. “Vẫn là tu vi không đủ, không mở được cánh cổng Động Thiên này

Ông già thở dài.

Ở bên trên thổ địa của mảnh đất Lam Hoa rộng lớn này có rất nhiều Động Thiên Phúc Địa, ngoại trừ ba mươi sau Phúc Địa, bảy mươi hai động thiên nổi danh nhất, còn có một số Động Thiên chưa được phát hiện.

Nơi đây chính là một cái Động Thiên chưa được phát hiện.

Nó ở trên trái đất, nhưng lại hư vô mờ ảo ở giữa, huyền diệu khó giải thích, là một không gian thần bí mà khoa học không thể nào giải thích được.

Có một số cửa vào Động Thiên nằm ở vách núi, một số thì ở trên mặt đất, cửa vào của Động Thiên này chính là ở trên mặt đất, Trần Hoàng Thiên ngã xuống, trùng trùng điệp điệp đập xuống đất, sau đó liền biến mất trên mặt đất, đập vào bên trong Động Thiên. “Không ra được cũng không có cách nào, vẫn là cứu cậu ta trước vậy, chờ cậu ta tỉnh hỏi một chút xem tình hình thế nào?”

Ông già bất đắc dĩ trở lại bên trong vườn rau, vác Trần Hoàng Thiên vào bên trong căn nhà gỗ.

Mà lúc này.

Chuyện Trần Hoàng Thiên bị Hàn Tử Minh đánh rơi xuống từ đỉnh núi Nga Mi, bị dã thú nuốt, Dương Ninh Vân bị Hàn Tử Minh bắt đi đã bị đệ tử của phái Nga Mi, phái Võ Đang, Long Hổ Tông truyền bá ra ngoài, khiến cho giới võ đạo chấn động! “Trời ạ, là thật hay giả vậy, Hàn Tử Minh đã chạy về trong nước rồi ư?” “Nghe nói tên Hàn Tử Minh này bây giờ vô cùng lợi hại, hơn nữa còn giỏi về dùng độc, sư thái Mạc Ngôn của phái Nga Mi, Trương chân nhân của phái Võ Đang đều ngã xuống trong tay cậu ta!” “Nghe nói Trần Hoàng Thiên chính là đại sư Trần, năm đó Hàn Bình Minh chính là chết trong tay cậu ta, Hàn Tử Minh giết cậu ta cũng xem như là báo thù cho ông nội cậu ta rồi”

Lúc này, nhà họ Trương ở Đông Bắc. “Ông nội ông nội, tin tức có tính nổ tung, Trần Hoàng Thiên bị Hàn Tử Minh đánh cho rơi từ đỉnh núi Nga Mi xuống, bị dã thú ăn thịt rồi.”

Trương Bưu nói. “Cái gì!”

Đông Bắc Vương cả kinh từ trên ghế bành giật bắn lên: “Thật hay giả vậy?” “Thật đó ông nội, ông xem đi, diễn đàn giới võ đạo đều như ong vỡ tổ rồi” Trương Bưu đưa điện thoại di động cho Đông Bắc Vương xem.

Sau khi xem xong, sắc mặt Đông Bắc Vương ngưng trọng tới cực điểm. “Cái tên Hàn Tử Minh này thật là kinh khủng, phế hết sư thái Mạc Ngôn, Trương thiên sư, Trương chân nhân, bây giờ còn giết cả Tiểu Phật Gia Trần Hoàng Thiên, cao thủ giới võ đạo Lam Hoa này có thể nói đều bị cậu ta tiêu diệt rồi, phóng tầm mắt ra giới võ đạo Lam Hoa, Hàn Tử Minh cậu ta đã đứng trên đỉnh rồi, không có ai là đối thủ của cậu ta nữa rồi.

Nói đến đây, ánh mắt ông ta vô cùng phức tạp, có bội phục, có lo lắng, có sợ hãi.

Dù sao quan hệ của ông ta với Trần Hoàng Thiên vẫn ổn, sợ rằng Hàn Tử Minh lại bởi vì thế mà cũng thu thập ông ta luôn.

Thế là liền hỏi: “Hàn Tử Minh bây giờ ở đâu?” “Tạm thời không biết. Trương Bưu lắc đầu.

Đông Bắc Vương vội nói: “Lập tức đi điều tra, ông biết hắn xuất ngoại rồi, vẫn là về nhà họ Hàn ở Kim Lăng, lập tức nhanh chóng phái người đi điều tra, có tin tức lập tức báo cho ông!” “Vâng! Ông nội!”

Cùng lúc đó, nhà họ Hồ ở Tây Bắc.

Tây Bắc Vương cũng biết được tin tức Trần Hoàng

Thiên bị Hàn Tử Minh giết. “Ông nội, Hàn Tử Minh bây giờ quá lợi hại rồi, đứng đầu giới võ đạo Lam Hoa trừ cậu ta ra không còn ai khác, năm đó ông bị Trần Hoàng Thiên lừa gạt đi giết Hàn Bình Minh, mặc dù không giết được, nhưng ông cũng đâm Hàn Bình Minh mấy đao, cái tên Hàn Tử Minh này nghe nói vô cùng hung tàn, con sợ cậu ta sẽ đến trả thù nhà họ Hồ chúng ta. “Đúng vậy!”

Nhà họ Hồ trên dưới nhao nhao gật đầu, tất cả dều lộ ra vẻ mặt sầu lo. “Thưa ông, chúng ta nên làm thế nào đây?” Các con trai Tây Bắc Vương nhao nhao hỏi. “Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, còn có thể làm gì đây?” Tây Bắc Vương giang tay ra. Hồ Đức Phong nói: “Hay là… ông mang chút lễ đi tìm Hàn Tử Minh, giải khai hiểu lầm với cậu ta?” Chát!

Tây Bắc Vương dùng một bàn tay đem anh ta quất bay, quát: “Ông đây là ái cơ chứ, cúi đầu làm cháu trai Hàn Tử Minh sao?” “Vậy vậy vậy… Hàn Tử Minh đến báo thù thì chúng ta phải làm sao?” Hồ Đức Phong ủy khuất nói.

Tây Bắc Vương hừ nói: “Tới thì tới, cùng lắm là đánh với cậu ta một trận, không thể nào cúi đầu trước cậu ta được!”

Phái Thiên Sơn. “Ha ha ha!”

Lý Nam Cương cười nghiêng người ngã ngựa: “Chết là tốt, chết là tốt!” “Ai chết rồi?”

Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân không rõ mà hỏi.

Lý Nam Cương cười nói: “Ngoại trừ Trần Hoàng Thiên còn ai vào đây nữa?” Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân lập tức lấy lại tinh thần, không hẹn mà cùng hỏi: “Chết thế nào?” Lý Nam Cương đưa di động cho hai cô ấy xem.

Nhìn một cái, hai mẹ con kích động lệ nóng quanh tròng. “Cái tên trời đánh Trần Hoàng Thiên này, cuối cùng cũng chết rồi, vẫn là Tử Minh ra sức, không hổ là ứng cử viên cho chức con rể lý tưởng nhất trong lòng tôi. Lý Tú Lam nói.

Lý Nam Cương có chút không vui, nhưng vẫn cười hỏi: “Bà với cậu ta quan hệ thế nào?” “Trước kia rất tốt, hiện tại chắc cũng như câu trước, lần trước cậu ta giết vào đại nội, tôi và Bảo Trân đi cùng cậu ta, bị cậu ta liên lụy, cậu ta còn thiếu hai chúng tôi một phần ân tình đó.” Lý Tú Lam cười nói. Lý Nam Cương lại hỏi: “Vậy có hận không giết hết nhà họ Trần không?” “Cái này còn cần nói sao?” Lý Tú Lam hừ nói: “Người cậu ta hận nhất chính là Trần Hoàng Thiên, nếu như tôi đoán không sai, sau khi cậu ta giết Trần Hoàng Thiên sẽ đi diệt nhà họ Trần, cũng không biết chờ cậu ta đến nhà họ Trần, nhà họ Trần có phải đã đi hết rồi không?

Lý Nam Cương lập tức nhếch miệng cười một tiếng: “Vậy chúng ta đến nhà họ Trần trước, giết sạch nhà họ

Trần, tặng Hàn Tử Minh một cái lễ gặp mặt, về sau còn ôm đùi cậu ta!” *

Hai mẹ con liên tục gật đầu nói được.

Rất nhanh, chưởng môn phái Thiên Sơn đích thân ra trận, cùng nhập bọn với đám người Lý Nam Cương, đi đến nhà họ Trần ở thủ đô.

Mà lúc này, trên dưới nhà họ Trần đắm chìm trong bi thống.

Tin tức Trần Hoàng Thiên bị giết đã truyền đến chỗ bọn họ, cả nhà đều biết rồi. “Cậu ba, anh đi rồi, em và Cẩm Niên phải làm sao đây…

Phương Thanh Vân ôm lấy Cẩm Niên, khóc đến tan nát cõi lòng.

Dương Thiên Mạnh cũng lau nước mắt, bị phẫn tới cực điểm.

Trong mắt ông ta, Trần Hoàng Thiên cũng giống như con trai ruột của ông ta vậy, bây giờ bị Hàn Tử Minh giết rồi, cái cảm giác kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh kia khiến cho người ta khó mà chịu đựng được nhất.

Huống chi…

Dương Ninh Vân lại rơi vào tay Hàn Tử Minh.

Ông ta quả thật không dám tưởng tượng Hàn Tử Minh sẽ mang đến cho Dương Ninh Vân bao nhiêu tổn thương.

Ông ta biết nhà của chính mình bị hủy rồi, ngay tại thời khác này đã vỡ ra thành từng mảnh nhỏ rồi! “Hạo Dân, có ngòi nổ hay không, chuẩn bị cho tôi nhiều một chút, tôi muốn đến tìm Hàn Tử Minh, tôi muốn cùng cậu ta chết chung một chỗ!” Dương Thiên Mạnh căm hận nói, sớm đã không muốn sống nữa rồi, chỉ muốn liều mạng với Hàn Tử Minh.

Bác cả nói: “Sợ rằng ông buộc cả người cũng không nổ chết được Hàn Tử Minh, tôi có nghe bố tôi năm đó nói qua, thái công nhà họ Tiêu loại thực lực đó có buộc một thân ngòi nổ cũng đều không nổ chết, huống chi bây giờ Hàn Tử Minh khủng bố như vậy, càng đừng nghĩ sẽ nổ chết” “Vậy nổ cậu ta bị thương cũng được!” Dương Thiên Mạnh căm hận không thôi.

Miyazaki nói: “Dựa vào thực lực của Hàn Tử Minh, thuốc nổ cũng không nổ tổn thương được, ông vẫn nên tỉnh táo một chút, nếu như ông chết rồi, vậy bé Tuấn Vũ phải làm sao đây?” “Hu hu hu…”

Dương Thiên Mạnh ôm Tuấn Vũ mà tan nát cõi lòng. Lúc này Trần Hoàng Dương nói: “Trước mắt việc không phải báo thù thì không báo thù, việc bây giờ là nên nghĩ xem làm thế nào, nhỡ đâu Hàn Tử Minh giết một mình

Trần Hoàng Thiên không đủ hả giận, chạy đến nhà họ Trần chúng ta giết hết thì phải làm sao?” Nghe anh ta nói như vậy, trên dưới nhà họ Trần tất cả đều hoảng hốt. “Vậy phải làm sao bây giờ!” “Nhà họ Trần nhà to nghiệp lớn, nếu như cứ vậy mà chạy, sản nghiệp lớn như vậy chẳng phải hời cho người khác quá rồi sao?” “Tài sản cả triệu tỷ không lẽ bỏ đi để chạy trốn?”

Lúc này Trần Hán Niên nói: “Hay là mọi người g một chút tiền mặt của công ty chuyển hết sang tài khoản nước ngoài, còn thừa lại vứt đi, cùng tôi đến gia tộc Rothschild tị nạn. “Nói đến lúc đó, tiền bạc có nhiều hơn nữa cũng vô ích, tiêu không hết, giữ lại mạng sống mới là quan trọng”

Trần Hán Niên vừa nói ra những lời này, trên dưới nhà họ Trần đều nói được. “Các ngươi thu dọn một chút, Hàn Tử Minh đi từ Nga Mi đến không nhanh như vậy đâu, tôi đến công ty g chút tiền chuyển hết ra nước ngoài, đủ cho chúng ta một nhà ba đời ăn không hết”

Nói xong, bác cả nhanh chân rời đi.

Trên dưới nhà họ Trần toàn bộ đều bận bịu, đóng gói tất cả toàn bộ đồ cổ châu báu của nhà họ Trần lại, quần áo gì đó đều không cần, chỉ lấy đi những thứ đồ đáng tiền.

Trần Hiếu Sinh yêu thích thu tập, đồ cổ trong nhà có hơn ngàn món, có thể đáng giá hơn mấy chục đến trăm tỷ!

Bận rộn hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đều đóng gói hết tất cả đồ cổ. “Đi nhanh lên, muộn là không kịp đâu!”

Trần Viễn Khải thúc giục, Jeffrey cũng đã bị đánh chết rồi, có thể nghĩ ra được tên Hàn Tử Minh kia khủng bố đến mức nào.

Rất nhanh, một đám người kéo rương hành lí đi đến bãi đỗ xe.

Đồ đạc vừa cất vào rương phía sau, lúc đám người đang muốn lên xe, mười mấy chiếc xe tiến vào nhà họ Trần, chặn ở cửa lớn nhà họ Trần, một đám người từ trên xe bước xuống.

Chợt nhìn!

Tất cả mọi người nhà họ Trần sắc mặt đều trở nên kinh hãi.

Bọn họ biết rằng lần này thì phiền phức rồi! “Ha ha!”

Lý Nam Cương cười nói: “Tôi còn sợ tới chậm, để các người chạy hết rồi, không ngờ rằng các người bây giờ mới muốn chạy, vừa vặn hợp ý của tôi, giết hết tất cả các người làm lễ gặp mặt cho Hàn Tử Minh cũng không tồi”

Bình luận

Truyện đang đọc