TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1052:

 

“Sợ cái gì, không phải do Trần Lương đích thân ký tên sao? Cảnh sát tôi còn không sợ! Tôi phải sợ luật sư sao?”

 

“Tôi nghe Trần Lương giới thiệu vị luật sư này rất giỏi, nghe nói từ trước đến nay cậu ta chưa từng thua vụ kiện nào?”

 

“Chẳng lẽ là luật sư nước ngoài sao?”

 

“Cũng không phải, nhìn có vẻ tầm hai năm hai sáu tuổi, cũng không biết là thật hay giả, là một người trẻ tuổi, chúng ta cũng không thể coi thường cậu ta, dù sao vẫn phải đề phòng một chút.”

 

“Vậy có cần cho các anh em đi cảnh cáo cậu ta một chút?

 

Nếu quả thực không được, tôi sẽ cho cậu ta nếm mùi đau khổ để mấy tháng không xuống được giường, để xem cậu ta kiện chúng ta như nào.” Giọng điệu ở đầu dây bên kia rõ ràng tức giận.

 

Vừa rồi Lưu Bảo Vinh cũng tức giận với Hình Nhất Phàm, hơn nữa Hình Nhất Phàm còn trẻ tuổi mà lại dám vô lễ với ông ta như vậy, ông ta cảm thấy nên giáo huấn anh một chút mới được.

 

“Được, ông tìm một vài tên xã hội đen xử lý cậu ta một chút, đừng đánh chết người là được, không thể có thêm sai sót gì nữa.”

 

“Yên tâm đi, đưa thông tin địa chỉ của tên tiểu tử này cho tôi.

 

“Lát nữa tôi phái người theo dõi địa chỉ nhà cậu ta, buỗi tối sẽ gọi điện lại cho ông.”

 

Lưu Bảo Vinh cúp điện thoại hừ lạnh nói: “Tiểu tử thối, dám nghỉ ngờ tôi, tôi cho cậu biết tay.”

 

Trần Lương mời cả Lam Thiên Thần, đúng lúc cũng có thể cùng ăn trưa, cùng nói chuyện về vụ kiện, Hình Nhất Phàm cũng không từ chối.

 

Chỉ là anh liếc nhìn đồng hồ, mười một rưỡi rồi, anh không khỏi lo lắng cho người phụ nữ nào đó, chẳng lẽ cô lại định ăn mì vào bữa trưa sao?

 

“Tôi đi gọi điện thoại.” Hình Nhất Phàm nói với Trần Lương rồi đứng dậy đi đến ban công bên cạnh.

 

Lúc này Bạch Hạ đã gọi đồ ăn bên ngoài, bởi vì nhiệm vụ hôm nay của cô cũng khá nhiều, cộng thêm việc có chút sốt nhẹ nên cô cũng lười làm gì khác.

 

Cô đang chơi cùng Đóa Đóa bỗng nhiên nghe tháy tiếng chuông điện thoại, cô cầm điện thoại từ sô pha lên xem, mỉm cười nghe máy: “Alo!”

 

“Buổi trưa ăn gì?” Hình Nhất Phàm hiều kỳ hỏi.

 

“Tôi gọi đồ ăn ngoài, muốn ăn chút mì.” Bạch Hạ trả lời.

 

“Sau này ít ăn đồ ngoài đi, không sạch sẽ.”

 

*ÒI Đó là một quán ăn mà tôi hay đến, cũng được.” Bạch Hạ giải thích một chút.

 

*Ừ!” Hình Nhất Phàm thấp giọng nói: “Được rồi, cúp máy đây.” Nói xong, anh thật sự cúp máy luôn.

 

Bạch Hạ vẫn rất vui bởi vì sự quan tâm của anh.

 

Trong công ty của Bạch Thế Trạch cũng bắt đầu bận rộn cho buổi tiệc tối mai, mặc dù Bạch Thế Trạch có chút phiền lòng, nhưng công ty ông vẫn làm rất tốt, gần đây tuồi tác cũng lớn rồi, phải kiềm chế cũng không ít.

 

Bạch Thế Trạch vừa họp xong liền nhận được điện thoại của người vợ Diệp Giai Mị.

 

“Alo! Sao thế?” Bạch Thế Trạch hỏi.

 

“Thế Trạch, tôi nghe nói ngày mai công ty ông tổ chức tiệc mừng, tôi cũng muốn tham gia.” Diệp Giai Mị ở đầu dây bên kia làm nũng nói.

 

“Vậy bọn trẻ phải làm sao?” Bạch Thế Trạch vốn không định mời bà.

 

“Bọn trẻ để người giúp việc chăm sóc, cũng chỉ đi có một buổi tối thôi mà! Ông để tôi đi đi!” Diệp Giai Mị khẩn cầu nói.

 

“Thôi, bà chăm sóc bọn trẻ đi! Chỉ là công ty tụ tập thôi, cũng không có gì phải đi cả.” Lần này Bạch Thế Trạch cũng không muốn đưa tiểu tam tiểu tứ nào theo, bởi vì ông chợt có suy nghĩ muốn đưa con gái Bạch Hạ đến đây chơi.

 

Cũng bởi vì ông nợ cô, cộng thêm việc bình thường cũng không có việc gì để gọi cô đến, lần này đúng lúc có tiệc mới có thể gọi cô đến đây làm quen mọi thứ.

 

Diệp Giai Mị thấy bản thân mình bị cự tuyệt, bà lập tức cảm thấy trong lòng chồng bà có phải quỷ ké gì, chẳng lẽ không cho bà đến là để cho người phụ nữ khác đến sao?

 

Bà có thể ở bên cạnh Bạch Thế Trạch lâu như vậy là bởi vì bà có sự nhẫn nại cực kỳ lớn, bà làm ngơ với những hồ ly tinh bên cạnh ông, chỉ cần chồng vẫn về nhà là được.

 

“Chồng à, để em đi đi!”

 

“Đừng đến đây, trông bọn trẻ đi, tôi sẽ về sớm.” Bạch Thế Trạch nói xong cúp điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc