TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 733: Nỗi Khổ Tâm Của Anh

Mà ngay đúng lúc này, người đàn ông cũng đã tỉnh, anh mở một đôi mắt đầy tia máu đỏ ra, nhìn cô cười nói: “Chào buổi sáng.”

Kỷ An Tâm lập tức ngồi dậy, chăn vì cô ngồi dậy mà trượt xuống, cô cúi đầu nhìn thấy cô đang mặc một bộ đồ ngủ năm năm trước mình đã mặc, cô ngây ra vài giây, vội vàng duỗi tay ôm lấy lồng ngực của mình.

Cô nghiêng đầu trừng người đàn ông đang chống tay nằm nghiêng: “Anh… anh… anh đã làm gì tôi vậy?”

Kỷ An Tâm chưa bao giờ hoảng loạn đến lắp bắp như vậy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng như thiếu nữ đôi mươi.

Cô giống như một cô gái vừa trải đời, cảm thấy không biết làm thế nào với tất cả những thứ vừa xảy ra.

“Yên tâm, không có xảy ra chuyện em đang nghĩ.” Hoắc Kỳ Ngang an ủi cô.

Kỷ An Tâm cắn môi, cần thận cảm nhận thân thể một chút, quả thật không có cảm giác khó chịu gì.

Cô vén chăn bước xuống giường. Hoắc Kỳ Ngang ở phía sau lên tiếng giải thích: “Tối hôm qua em ngủ quên trong bồn tắm.

Anh gọi mấy lần em cũng không tỉnh dậy. Anh lo lắng em sẽ bị cảm lạnh nên chỉ có thể làm thế.”

Kỷ An Tâm cố chống đỡ cảm giác đau đầu sau khi say, cô muốn nói điều gì đó, nhưng lại biết đây không phải lỗi của anh.

Nếu đã không có chuyện gì xảy ra, vậy thì cũng không hề vượt qua giới hạn của cô, cô hít sâu một hơi nói: “Cảm ơn.”

Cơ thể Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên chắn động. Câu cảm ơn này của cô, rất khách khí. Giống như sự giúp đỡ giữa những người bạn với nhau, sau khi giúp đỡ, cô sẽ nói câu cảm ơn này.

Trái tim anh không khỏi hơi thắt lại: “Anh không cần em cảm ơn anh.”

Sức lực cơ thể Kỷ An Tâm lúc này đã quay trở lại, cô nhướng nhẹ mày nói: “Chẳng lẽ anh muốn tôi trả tiền cho anh? Không biết ngủ với phó tổng thống một đêm phải trả bao nhiêu tiền đây?”

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Kỳ Ngang hơi đỏ lên, có chút tức giận nói: “An Tâm!”

Kỷ An Tâm nói xong, cô đi đến chỗ túi xách của cô, lấy ra toàn bộ tiền mặt bên trong đặt lên tủ đầu giường: “Đây là toàn bộ tiền mặt mà tôi có, cho anh hết đấy.”

Hoắc Kỳ Ngang thực sự bị cô làm tức chết, anh bước nhanh tới, vươn tay bắt lấy cánh tay cô, mạnh mẽ kéo cô ấn vào lòng anh.

“Anh không muốn tiền của em, anh bồi em ngủ không cần phí.

“Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng nói.

Nếu như cô đã muốn vạch rõ giới hạn với anh như vậy, vậy thì anh chơi với cô.

Kỷ An Tâm lập tức ngắn ngơ vài giây. Sáng sớm, người đàn ông này thật quá gợi cảm. Cô sững sờ, lắc lắc đầu, chẳng lẽ cô vẫn còn say sao? Làm sao cô có thể nhìn anh đến mê muội như vậy?

“Được thôi! Nếu anh đã muốn miễn phí thì tuỳ anh vậy. “Kỷ An Tâm cát lời, sau đó cô đi vào trong phòng tắm.

Bên trong vẫn còn có bàn chải đánh răng mới, cô xé ra một hộp để dùng. Sau khi rửa mặt, cô ngắm nhìn mọi thứ ở đây, cô bỗng nhiên lại cảm thấy yếu ớt.

Bên trong chiếc tủ này có nước hoa trước đây của cô, còn có cốc của cô. Mọi thứ trong ngôi nhà này, đều là bọn họ cùng nhau sắm về.

Đa phần những thứ này đều là của cô, bởi vì người đàn ông này sẽ thỏa mãn tất cả những gì cô muốn.

Lúc này đây, vật cũ vẫn còn, nhưng tình xưa đã mắt.

Kỷ An Tâm rửa mặt xong đi ra, bước tới mở tủ quần áo mỏ, quần áo bên trong vẫn có thể mặc được, tuy rằng có chút cũ nhưng cô không có lựa chọn nào khác.

Thấy cô muốn rời đi, Hoắc Kỳ Ngang vội vàng đi đánh răng rửa mặt. Lúc anh bước ra thì Kỷ An Tâm đã mặc quần áo chỉnh tè.

“Để anh đưa em đến công ty.” Hoắc Kỳ Ngang nói với cô: “Ở đây rất khó bắt taxi. “

Kỷ An Tâm cũng biết rằng, khu này cách đường chính năm phút lái xe, nếu đi bộ thì mắt tận hai mươi phút.

Kỷ An Tâm gật đầu, đồng ý để anh đưa cô đi.

Hoắc Kỳ Ngang sửa soạn xong liền bước ra. Dáng người anh vẫn cao gầy, mê người như ngày nào. Kỷ An Tâm đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cô đưa tay cầm lên một món đồ trang trí nhỏ trên bàn. Trong đầu, những kí ức về thời điểm mua món đồ trang trí nhỏ này lại dồn dập đến với cô. Đó là trong một chuyến du lịch, cô cảm thấy thích nên mua mang về.

Trong chuyến du lịch đó, bọn họ đều rất hạnh phúc, chơi đến điên cuồng, hưởng thụ thế giới của hai người, kích tình mà lãng mạn.

Bây giờ nghĩ lại, Kỷ An Tâm cảm tháy lúc đó bản thân thật ngây thơ trong sáng, trong mắt chỉ có anh, không còn ai khác.

Bọn họ đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian tuyệt vời nhất.

Hoắc Kỳ Ngang nhìn món đồ trang trí trong tay cô, Kỷ An Tâm thấy vậy hoảng loạn vội ném đi.

“Nếu em thích, em có thể mang tất cả mọi thứ ở đây đi.” Hoắc Kỳ Ngang nói với cô.

*Tôi không thích.” Kỷ An Tâm nói dối lòng.

“Đây đều là những thứ năm năm trước em thích. “Hoắc Kỳ Ngang lại nói.

Kỷ An Tâm nhướng mày: “Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi. Ai nói năm năm trước tôi thích, bây giờ tôi vẫn sẽ thích chứ?

Giống như anh vậy, không phải bây giờ tôi cũng đã ghét anh rồi đấy sao?”

Đáy mắt Hoắc Kỳ Ngang xẹt qua chút bất lực. Tối hôm qua trong mơ cô có nói vậy đâu.

Cô có làm tổn thương anh thế nào anh cũng không đề ý, vì chỉ cần anh yêu cô là đủ.

Kỷ An Tâm nói xong lại nghĩ, mình nói mấy cái này làm gì chứ?

Cô cầm túi lên, nói với anh: “Đi thôi! Đưa tôi đến công ty.”

Hoắc Kỳ An lái xe ô tô ra khỏi ga ra, trực tiếp chở cô đi ra ngoài. Trong xe, Hoắc Kỳ Ngang liếc nhìn cô rất nhiều lần.

Anh rất trân trọng khoảng thời gian có thể ở bên cô hiện tại, anh ước rằng con đường này dài hơn, vậy nên tốc độ lái xe của anh giữ vững ở tốc độ rề rề, rất chậm.

Kỷ An Tâm máy lần nghiêng đầu sang nhìn anh, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Cô thực sự không đủ lạnh lùng, tàn nhẫn để làm tổn thương anh đến nỗi khắp người toàn là sẹo như vậy. Cô cũng không biết bây giờ mình nên đối mặt với anh như thế nào.

Kỷ An Tâm đến công ty, Hoắc Kỳ Ngang nhìn cô bước vào rồi mới rời đi.

Hoắc Kỳ Ngang gật đầu: “Tôi biết rõ mình phải làm gì.”

Hoắc Kỳ Ngang ra khỏi phòng làm việc, liền nhận được điện thoại của ba: “Kỳ Ngang, tối hôm qua con đi đâu? Sao không về nhà? Con ở cùng ai?”

“Ba, con hỏi ba, có phải lại dối con đi gặp ai không? Con cảnh cáo ba rồi, đừng gây chuyện nữa mà.”

“Hừ! Nếu con không giúp ba, ba chỉ có thể tự tìm cách thôi.”

Giọng điệu của Hoắc Minh nói rõ ràng là ông ta đã làm gì đó.

Hoắc Kỳ Ngang biết rằng tất cả những gì ba anh làm đều không thể thoát khỏi con mắt của Hiên Viên Thần. Vậy nên sáng nay ngài ấy mới gọi anh đến.

Bình luận

Truyện đang đọc