TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Hình Nhất Phàm nhìn đôi nam nữ đang thả thính nhau này. Anh không chút khách khí, muốn làm một cái bóng đèn thật lớn. Quả nhiên, anh đặt dĩa lên bàn của Bạch Hạ, nói với Bạch Hạ đang ngồi ở vị trí đằng trước: “Lui vào một chút.”

 

Bạch Hạ thấy anh muốn ngồi ở đây, đôi môi đỏ mọng không giấu được nụ cười, nhanh chóng ngồi lui vào trong, nhường chỗ cho anh.

 

Hình Nhất Phàm ngồi xuống, liếc nhìn cô một cái, Bạch Hạ có chút quan tâm nói: “Muộn như vậy rồi anh còn chưa ăn cơm à?”

 

“Ừm!” Hình Nhát Phàm trầm tháp đáp.

 

Tạ Nhất Vĩ ở đối diện có chút ngượng ngùng, kỳ thật anh ta rất muốn có thể nói chuyện riêng với Bạch Hạ.

 

Thế nhưng, thân phận của Hình Nhát Phàm đến ba anh ta còn phải tôn kính ba phần thì, làm sao anh có thể nói gì được chứ?

 

“Bạch Hạ, cô quen với Hình phó tổng sao?” Tạ Nhất Vĩ tò mò hỏi.

 

Bạch Hạ cong môi cười, vui vẻ giải thích nói: “Chúng tôi là hàng xóm.”

 

Sắc mặt của Hình Nhất Phàm bỗng trở nên cực kỳ khó coi, có rất nhiều cách để giới thiệu quan hệ, vậy mà cô lại chọn hàng xóm, cô không thể nói anh là bạn được sao?

 

Cô đây là muốn cho tên thiếu gia nhà họ Tạ ở đối diện chút cơ hội sao?

 

Y như rằng, Tạ Nhất Vĩ vừa nghe thấy chỉ là hàng xóm, thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra chỉ là hàng xóm mà thôi!

 

Hình Nhất Phàm ngắng đầu lên hỏi cô: “Lúc ra ngoài, cô có cho Đoá Đoá ăn không?”

 

Bạch Hạ lập tức giật mình: “Anh chưa để đồ ăn cho Đoá Đoá sao?”

 

“Tôi quên mát.” Hình Nhát Phàm hừ nhẹ.

 

Tạ Nhất Vĩ ở đối diện không khỏi tò mò: “Đoá Đoá là ai vậy?”

 

“Là con mèo mà chúng tôi cùng nuôi.” Bạch Hạ giải thích.

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt lại, hơi khiển trách: “Tôi cũng có không cho cô vào nhà tôi đâu chứ? Không phải tôi ghi lại mật khẩu vân tay của cô ở nhà tôi rồi sao?”

 

Đây là một lượng thông tin rất lớn đó! Họ là hàng xóm của nhau, nhưng lại có thể tuỳ thời tuỳ lúc tự tiện vào nhà nhauf Tạ Nhất Vĩ ở đối diện khẽ trừng to mắt, anh ta đương nhiên là nghe ra hét thảy.

 

Bạch Hạ nghĩ đến Đoá Đoá đáng thương như vậy, cô vậy mà quên đến thăm nó, lập tức cắn môi đỏ mọng: “Thực xin lỗi, tôi thật sự là quên mắt.”

 

Hình Nhất Phàm muốn cho người đàn ông đối diện biết rằng mối quan hệ giữa họ không chỉ đơn giản như những người hàng xóm, anh hừ nhẹ nói: “Lúc về cô cho nó ăn di, “Được! Để tôi, để tôi.” Bạch Hạ đương nhiên là vui vẻ đồng ý.

 

Đúng lúc này, Tạ Dịch Vĩ bị trợ lý của ba gọi đi: “Tạ thiếu gia, Tạ tổng bảo anh sang đó một chút, chắc là để cắt bánh.”

 

Tạ Nhắt Vĩ đành phải đứng lên nói với Bạch Hạ: “Bạch Hạ, vậy tôi đi qua đó một chút đã.”

 

“Được! Anh cứ đi đi.” Bạch Hạ gật gật đầu.

 

Tạ Nhất Vĩ rời khỏi bàn. Hình Nhất Phàm không cảm thầy thèm ăn, trước khi đến đây anh đã ăn tối rồi. Anh quay đầu lại nhìn người phụ nữ bên cạnh giống như muốn hỏi tội cô vậy.

 

“Xem ra cô kết bạn giỏi đấy nhỉ, nhanh như vậy đã kết được bạn tốt rồi?”

 

Bạch Hạ biết anh đang mỉa mai cô, cô không biết nên khóc hay cười nhìn anh nói: “Chúng tôi chỉ tuỳ tiện tán gẫu mọt chút thôi mà!”

 

“Tán gẫu sao? Tôi thấy hai người giống đang liếc mắt đưa tình thì có.” Hình Nhát Phàm không kìm được mà hừ một tiếng.

 

Bạch Hạ bị chẹn họng, thay vào đó cô tò mò hỏi: “Anh rõ ràng đã biết tôi sẽ đến đây, nếu như anh cũng đến, sao anh không nói trước với tôi một tiếng!”

 

*Có cần thiết không?” Hình Nhất Phàm nhếch môi hỏi.

 

Bạch Hạ lại bị chẹn họng, tối nay Hình Nhất Phàm như thể ăn phải thuốc nỗ vậy, hay là ai chọc anh tức sao?

 

Hay là tối nay không thích hợp để trò chuyện?

 

“*ÒI” Bạch Hạ phồng má, không biết nên nói gì nữa.

 

Đột nhiên, Bạch Hạ ngửi thấy quanh mũi có mùi máu tanh, cô còn tưởng rằng mình bị ảo giác, không khỏi cẩn thận ngửi lại thử, xung quanh bọn họ quả thật nồng nặc mùi máu tanh.

 

Bạch Hạ lập tức nghĩ đến, bà dì của cô cũng chưa đến, mùi máu tanh ở đâu ra vậy chứ?

 

Bạch Hạ không khỏi lần theo mùi máu đó, vì vậy, khuôn mặt của cô bát giác tiến lại gần cánh tay của Hình Nhất Phàm.

 

Hình Nhất Phàm nhìn thấy cô khit khit ngửi ngửi trên cánh tay anh như một chú cún con, cánh tay này chính là cánh tay mà anh bị thương.

Bình luận

Truyện đang đọc