TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 631: Hình Nhất Phàm bầu bạn.

Hình Nhất Phàm lập tức chuẩn bị đi, Hình Liệt Hàn đích thân đưa cậu ra sân bay, phái thêm tám vệ sĩ đi theo hộ tống, dặn dò mấy lần mới cho cậu lên máy bay.

Hình Liệt Hàn lúc này cũng rất lo lắng, hai đứa em của anh mới ngoài hai mươi, anh vẫn chưa yên tâm.

Nhưng hiện tại ở nhà Đường Tư Vũ vừa mang thai, anh không thể rời đi, huống hồ gì Đường Tư Vũ đã xuất hiện triệu chứng ốm nghén, ba tháng đầu thai kỳ rất quan trọng.

Anh cũng lo cho Ôn Lương Diệu, bây giờ có Ôn Lệ Thâm sắp đến đó rồi, anh tin rằng bạn mình sẽ làm mọi cách để cứu Ôn Lương Diệu.

Hình Nhất Phàm bay thẳng đến nước I, đây là thời điểm tốt nhất để cậu chặn đường Hứa Nhất Nặc. Hình Nhất Nặc có chuyến bay nối chuyến nên chắc chắn cô sẽ quá cảnh tại sân bay này.

Giờ phút này, Hình Nhất Nặc đã quá cảnh tại nước đầu tiên, thật may là máy bay đã dừng nếu không hai giờ sau cô đã bay đến nước l rồi.

Trên máy bay, trái tim cô một lòng muốn bay đến nước N, hiện cô đã có số của Tô Hi, tùy thời điểm cô sẽ gọi hỏi thăm tình huống.

Chẳng mấy chốc cô đã lên máy bay bay thẳng đến nước N.

Giờ cô không muốn lãng phí từng phút từng giây. Cô chỉ mang theo một chiếc ba lô, thời tiết lạnh buốt, cô mua một chiếc áo khoác rộng ở sân bay.

“Xin lỗi.” Vì quá háo hức lên máy bay, cô đụng phải một vị hành khách, vị hành khách kia cũng không phàn nàn gì chỉ liếc nhìn cô một cái.

Hiện tại Hình Nhất Nặc không gặp vấn đề gì với việc giao tiếp tiếng Anh, cô không giống như hai năm trước, trong hai năm qua, cô đã rất có gắng hiểu được khá nhiều.

Ôn Lương Diệu ưu tú như vậy, cô muốn đến gần thế giới của anh, trở thành một người phù hợp với anh hơn.

Lên máy bay, cô vẫn đang ngồi chờ cất cánh, Hình Nhất Nặc tra thử thời tiết nước N, quả nhiên là rất tệ, tất cả đều dưới 0 độ, mưa tuyết rất nghiêm trọng.

Vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của Hình Nhất Nặc, cô cắn nắm đắm, ép bản thân tận lực bình tình, tự an ủi bản thân rằng Ôn Lệ Thâm đã bay rồi, anh nhất định sẽ tận lực cứu người trở về.

ấy phải ổn, anh đã hứa với cô rằng anh sẽ quay lại gặp cô sau 3 năm nữa, anh không thể thấy hứa được.

Anh sẽ không thất hứa đây, nghĩ đến điều đó, nước mắt của Hình Nhất Nặc lặng lẽ tuôn rơi.

Ngồi cạnh cô là hai cô gái ngoại quốc trạc tuổi, họ thấy cô khóc nên ân cần đưa khăn giấy cho cô.

Hình Nhất Nặc cảm thấy ấm áp, cô cảm ơn hai người bọn họ.

Máy bay bay đến nước N sáu giờ sau đó.

Cùng lúc đó ở trong nước, Ôn gia đang chú ý đến tin tức của nước N. Ôn Lệ Thâm gọi một cú điện thoại trở về, do tuyết rơi dày đặc ngập núi, hiện tại đang có đào một lối đi, cảnh sát cùng binh sĩ nước này cũng tham gia mở đường. Cho nên bây giò, Ôn Lệ Thâm chỉ có thể chờ đợi, thậm chí máy bay trực thăng cũng không thể cất cánh để cứu viện.

Tin này rất đáng lo ngại.

Mà tin tức bên phía Ôn Lương Diệu cũng đã bị đứt đoạn, không gọi điện thoại được đến nước N nữa.

Tại nước N, chiếc máy bay đặc biệt của Hình Nhất Phàm đã đến nơi. Cậu đứng bên cạnh quầy thông tin ở sân bay, nhìn chăm chú vào thời gian chuyến bay đến của Hình Nhất Nặc, một khắc cũng không lơi là.

Bình thường hai anh em cãi nhau ầm1ï, nhưng lúc này cậu thực sự lo lắng cho Hình Nhất Nặc.

Rốt cục cũng chờ được chuyền bay của Hình Nhát Nặc, cô ngủ trên máy bay một giấc, tình thần vẫn không ổn cho lắm, rất mệt mỏi, cô xuống máy bay với chiếc túi trên lưng và ra ngoài làm thủ tục chuyển máy bay.

Đột nhiên, giữa những người khách đến và đi, một giọng nói quen thuộc gọi cô: “Nhất Nặc.”

Đôi mắt ngái ngủ của Nhất Nặc sáng lên, cô nhìn lan can bên ngoài xe đón khách Hình Nhất Phàm đang đứng đó.

Trái tim lập tức ấm áp, cô phi đến, Hình Nhất Phàm ôm cô vào lòng, đưa tay cởi chiếc túi trên lưng cô ra, nhìn bộ dạng mệt mỏi phờ phạc của cô, anh rất đau lòng.

“Anh ba, sao anh lại đến đây?” Hình Nhất Nặc ngạc nhiên hỏi.

Lúc này, cô ngập tràn năng lượng.

“Một mình em chạy đến đây, em nghĩ ba mẹ yên tâm được sao?” Hình Nhát Phàm nhìn chằm chằm cô nói.

“Anh đến để đón em về? Em không muốn, em không muốn về đâu.” Hình Nhất Nặc lập tức lùi lại một bước, lắc đầu rất chắc chắn: “Em không về đâu.”

Tất nhiên Hình Nhất Phàm biết rằng cô em gái này của cậu thích Ôn Lương Diệu, cậu an ủi: “Đừng lo, anh không đưa em về mà là đưa em đến nước N gặp Ôn Lương Diệu.”

Mắt Hình Nhất Nặc lập tức sáng lên: “Thật sao? Ba mẹ nói gì?

Họ không có trách em vì bỏ đi chứ?”

“Ừm, nếu em muốn đi, cả nhà đã sớm chuẩn bị chuyên cơ cho em rồi, em chạy đến đây lỡ gặp phải chuyện gì thì sao?”

“Em… em biết mình sai rồi. Nhưng mà em không trốn đi thì mọi người nhất định sẽ không cho em đi.” Hình Nhất Nặc cắn môi đáp.

“Được rồi, tranh thủ thời gian đăng ký đi! Lên máy bay ngủ một giấc sau đó chúng ta lập tức có thể đi.”

“Vâng.” Hình Nhất Nặc ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm khi có anh ba bên cạnh.

Khi lên máy bay, Hình Nhất Nặc thực sự rất mệt, cô ngủ trên ghế sa lon. Hình Nhất Phàm ngồi đối diện cũng nhắm mắt nghỉ ngoïi.

Họ cần nghỉ ngơi nạp năng lượng vì đến nước N cần phải làm rất nhiều chuyện, cũng không có thời gian để nghỉ ngoi.

Hình Nhất Nặc ngủ hai tiếng, bị đánh thức bởi một cơn ác mộng, cô mở mắt một cách kích động và ngồi dậy. Hình Nhất Phàm cũng bị tiếng hét của cô dọa cho tỉnh, vội vã hỏi: “Sao thế?”

Hình Nhất Nặc mệt mỏi nằm co ro trên ghết: “Em mơ thấy ác Hong”

“Đừng tự hù mình, ngủ tiếp đi.”

“Em ngủ không được.”

“Vậy ăn chút gì đi.”

“Vâng.”

Đến sân bay nước N, cũng gần mười một giờ rồi, thời gian trên máy bay dài dằng dặc.

Nước N, trong một khách sạn, Ôn Lệ Thâm luôn luôn cập nhật tình hình cho phía chính phủ, bởi vì lúc này, khu vực nơi Ôn Lương Diệu ở đã nằm trong khu vực bị ảnh hưởng nghiêm trọng hơn, chính phủ của nước N cũng đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để sửa chữa đường xá, cứu người.

Tất cả những gì Ôn Lệ Thâm có thể chờ đợi bây giờ là thông báo về việc sửa chữa đường, đội cứu thương của anh đã sẵn sàng chờ lệnh.

Trong bệnh viện khắp nơi bị tuyết rơi dày đặc, Ôn Lương Diệu đang nằm trên giường bệnh đơn giản, đeo máy thở, trên người đắp chăn dày, sắc mặt vẫn rất tái nhọt.

Khi gặp tuyết lở, Ôn Lương Diệu đã đẩy một thành viên trong nhóm ra, cuối cùng anh bị chôn vùi ở nơi sâu nhất. Một số thành viên trong nhóm cũng bị tuyết dày bao phủ, nhưng Ôn Lương Diệu là người được cứu sau cùng, các đồng đội khác của anh đã bình phục.

Lúc Ôn Lương Diệu được cứu, anh đã ngừng thở, các nhân viên y tế đi cùng anh đã nỗ lực hết sức để hồi sinh nhịp tim và thở yếu của anh. Tuy nhiên, não của anh trở nên quá thiếu oxy khiến anh bị hôn mê.

Bình luận

Truyện đang đọc