TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 440: Người Nào Đó Rất Tức Giận

“Cậu im miệng! Cậu thấy tôi không bằng Hình Nhất Nặc sao?” Đàm Tiếu Tiếu rất không thích Hình Nhất Nặc, vì sự tồn tại của cô mà vị trí hoa khôi của cô ta lung lay, lúc nào cũng sẽ bị cô cướp đi.

Hơn nữa Hình Nhất Nặc khiến cô ta cảm thấy nhan sắc của mình bị uy hiếp.

“Có điều nói thật, Hình Nhất Nặc cũng không tệ.” Có một nữ sinh lớn mật trả lời.

Đàm Tiếu Tiếu càng không vui, nhìn bóng dáng của Hình Nhất Nặc và Cổ Kính cùng đi mua coca, cô ta đột nhiên tính kế, bước nhanh theo sau lưng bọn họ, cầm điện thoại chụp ảnh bóng lưng hai người đó.

Cổ Kính vẫn luôn khá dịu dàng mà nhìn Hình Nhất Nặc. Trong ánh mắt tràn đầy hứng thú. Giao tình của cậu và Hình Nhất Phàm không tệ, chỉ là cậu thường nghe được đánh già về cô em gái này từ trong miệng cậu ấy.

Mỗi lần Cổ Kính hẹn cậu ấy đi đánh bóng gì đó thì Hình Nhất Phàm đa số đều từ chối. Vì lý do của cậu ấy rất đặc biệt, cậu ấy phải về nhà bổ túc cho em gái.

Hình Nhất Phàm nói nhiều rồi, Cổ Kính cũng nghe nhiều, nên rất tò mò về Hình Nhất Nặc. Cậu lần này chuyền tới trường này chính là muốn mượn cơ hội làm quen Với cô.

Bây giò cơ hội đã đến rồi.

Lúc này có mấy nam sinh trêu đùa ồn ào, đưa đưa đẩy đẩy mà đi qua bên cạnh. Có một nam sinh rất ác ý mà đẩy bạn cùng nhóm của cậu ta qua bên Hình Nhất Nặc.

Hình Nhất Nặc nhận ra mà không kịp tránh, đang kinh ngạc thì Cổ Kính vươn tay ra ôm cô tới bên cạnh, bảo vệ một bên, lạnh mắt cảnh cáo mấy tên nam sinh một cái. Mấy tên nam sinh biết rằng không chọc vào hot boy được, liền chạy đi.

Hình Nhất Nặc có chút tức giận mà nhìn theo bóng dáng bọn họ, dẫm chân một cái: “Xấu xa chết được.”

Dáng vẻ đáng yêu này khiến Cổ Kính không kìm được mà cười. Quả nhiên em gái của Hình Nhất Phàm rất đáng yêu đấy! Mà phía sau, Đàm Tiếu Tiếu rất chuẩn mà chụp được cảnh Cổ Kính ôm lấy Hình Nhất Nặc. Cô ta nở nụ cười có chút ác độc, quay người đi về phía khác.

Cô ta gửi lên diễn đàn trường bức ảnh chụp được lúc nãy, còn viết một câu: “Tình yêu mới của hot boy.” Còn không quên gửi cả tắm ảnh chính diện của Hình Nhát Nặc lên.

Trang diễn đàn này không chỉ là toàn bộ học sinh của trường vào xem, ngay cả giáo viên cũng thường vào theo dõi quan tâm động thái của học sinh, phát hiện ra điểm nào không đúng thì phải kịp thời nhảy ra cảnh cáo.

Hình Nhất Nặc sau khi mời Cổ Kính ly coca thì cũng sắp tới giơ lên lớp, cô nói với Cổ Kính: “Tôi về phòng học trước đây.”

“Được! Lần sau gặp.” Cổ Kính vẫy tay với cô.

Hình Nhất Nặc vừa đi được máy bước thì bạn học của cô liền vây lại: “Ái chà! Hot boy đấy!”

“Hả! Cậu ta chính là hot boy à?” Hình Nhất Nặc lúc này mới phản ứng chậm nửa nhịp.

“Chậc, chậc. Cậu thường ngày trong đầu nghĩ cái gì vậy chứ? Mình rõ ràng nhớ lần trước có nói với cậu, cậu ấy chính là hot boy, sao cậu không để vào lòng chứ? Một người đẹp trai như vậy, cậu không thể không có chút ấn tượng gì chứ?”

“Có đẹp trai bằng thầy Ôn không?” Hình Nhất Nặc nhếch mày, tỏ ý không phục thay Ôn Lương Diệu.

Lúc này mấy nữ sinh bên cạnh liền nghĩ một chút, đồng ý mà gật đầu: “Hình như không có mùi vị bằng thầy Ôn.”

“Này, các cậu nghĩ cái gì vậy chứ!” Hình Nhất Nặc lại mắng họ mấy câu, mấy người trêu đùa ồn ào mà đi vào phòng học.

Cô vừa vào lớp thì trong lớp vốn ồn ào liền trở nên im bắt. Tất cả bạn học đồng loạt nhìn qua Hình Nhất Nặc, đủ loại sắc mặt chẳng qua cũng chỉ là hâm mộ đồ kị.

Hình Nhất Nặc bị nhìn mà có chút rợn người. Cô đã làm chuyện xấu gì sao? Sao lại bị nhìn chằm chằm vậy? Cô vẻ mặt ngơ ngác mà trở lại chỗ ngồi. Lúc này bạn học nữ bên cạnh sáp lại gần hỏi: “Này, Nhất Nặc, cậu thật sự hẹn hò với hot boy của trường à?”

“Hả? Cậu nói gì?” Hình Nhất Nặc trực tiếp ngây người.

“Cậu không xem diễn đàn của trường à?

Ảnh của hai người đều bị tung ra rồi, cậu và hot boy ôm nhau… Cậu không sợ giáo viên mời cậu uống trà à?”

Hình Nhất Nặc cuối cùng cũng hiểu ra lí do mình bị nhìn rồi. Cô vội mở điện thoại ra, hoảng loạn mà vào diễn đàn, mà bài viết trên cùng chính là tiêu đề tình yêu mới của hot boy, cô nhấp vào.

Liền có chút cứng người. Ai gửi ảnh vậy?

Bên trên, ảnh Cổ Kính ôm cô có hai cái, kiểu ảnh mà người ngoài nhìn vào đều sẽ hiểu lầm.

Thật đáng ghét, rõ ràng Cổ Kính chỉ giúp cô tránh khỏi nam sinh đó mà thôi, tại sao phải đổ oan cho cô? Hơn nữa rõ ràng bọn họ mới quen mài “Cái này không phải là thật, có người cố ý hãm hại mình.” Hình Nhất Nặc giải thích.

Mà lúc này cửa lớp bị người ta khá dùng lực đây ra. Ôn Lương Diệu đi vào, sắc mặt không uy nghiêm như thường ngày, vô cùng khó coi.

Anh nhìn thẳng vào Hình Nhất Nặc đang ngồi trên ghế, trầm giọng nói: “Hình Nhất Nặc, em ra đây cho thầy!”

Hình Nhất Nặc lúc này muốn khóc. Xong rồi xong rồi, ngay cả anh cũng biết rồi sao? Hơn nữa, anh còn rất tức giận nữal Cô cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai, thống người mà đi ra cửa lớp.

Ôn Lương Diệu hai tay khoanh trước ngực đứng dưới một tán cây không xa đợi cô.

Hình Nhất Nặc cắn môi, đi đến bên cạnh anh. Ôn Lương Diệu tức giận mà nhìn qua: “Đây chính là nguyên nhân em học kém như vậy sao? Mới tí tuổi mà học gì không học lại học người lớn yêu đương?”

Cái đầu nhỏ của Hình Nhất Nặc lắc kịch liệt, tay cũng khua mù: “Không phải không phải, em không có yêu đương, chuyện trên diễn đàn không phải là thật, em có thể đảm bảo, em không có.”

“Vậy bức ảnh đó là sao?” Anh nghiễn răng, ép gần cô một bước: “Ảnh cũng không thể lừa người nhỉ?”

“Đó là vì mấy nam sinh bên cạnh muốn đụng em, Cổ Kính vừa đúng lúc kéo em một cái, bị người ta chụp được. Em thật sự chỉ mới quen cậu ấy.”

Nói xong Hình Nhất Nặc chỉ đành khai thật: “Hôm nay em làm đồ ly coca của cậu ấy ở căn tin, đổ lên người cậu ấy. Em rất áy náy liền muốn đền cậu ấy một ly coca nên đã cùng đi mua.”

Ôn Lương Diệu nheo mắt, giống như đang xem thử cô có phải là nói dối không.

“Anh tin em được không! Người khác có thể hiểu lầm em, anh thì không được hiểu lầm em.” Hình Nhất Nặc trừng anh.

“Tại sao anh nhất định phải tin em?” Ôn Lương Diệu hừ một tiếng: “Anh còn chưa quên lần trước em viết thư tình cho người khác đấy!”

Hình Nhất Nặc thật sự rất ủy khuất, rất oan uống. Cô phồng má nói: “Vậy muốn em làm thế nào anh mới tin em?”

“Từ bây giờ cách xa tên Cổ Kính đó một chút. Cách xa ra, tốt nhất không nói một câu nào. Nếu lại để anh nhìn thấy hai người ở cùng nhau thì anh sẽ phạt em.”

Ôn Lương Diệu cảnh cáo.

“Một câu cũng không được nói?” Hình Nhất Nặc thấy quy định này có phải vô tình quá rồi không?

“Ngay cả lại gần cũng không được.” Anh lại bổ sung một câu.

“Này! Vậy ngộ nhỡ em không chú ý mà đến bên cạnh cậu ấy thì sao?” Hình Nhất Nặc không kìm được phản bác lại.

Ôn Lương Diệu có chút tức giận mà trừng cô: “Còn cãi đúng không? Về lên lớp.”

Bình luận

Truyện đang đọc