TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1125:

 

Bạch Hạ chau mày, khuôn mặt nhỏ xịu xuống.

 

Hình Nhất Phàm cũng gắp cho cô miếng thịt, Bạch Hạ cắn môi, đưa tay gắp vào miệng, thấy rất ngọt ngào.

 

Bầu không khí trong phòng ăn hôm nay đều là lãng mạn và cảm xúc mãnh liệt.

 

Ăn xong bữa tối hai người rời đi, hai người ăn khá no rồi, Hình Nhất Phàm đề nghị đi tới gần đó, Bạch Hạ đương nhiên đồng ý.

 

Hai người đi dọc theo một con phó đầy ánh đèn, Bạch Hạ lấy cái đèn ra xem, ánh sáng màu lam nhạt, rất dịu dàng.

 

Bạch Hạ không để ý đằng trước, lúc này có một cánh tay rắn chắc kéo cô lại người bên cạnh, cô lập tức ngẳng đầu, thấy ánh mắt Hình Nhất Phàm đang nhìn cô.

 

“Cảm ơn.” Bạch Hạ cảm kích.

 

Đúng lúc này, đằng trước có một đám người vây kín, Bạch Hạ không khỏi ngạc nhiên: “Chỗ đó có vụ gì thế?”

 

Nói xong, cô kéo anh: “Chúng ta mau đi xem thử.”

 

Bạch Hạ len vào trong, thấy một người đàn ông cầm bó hồng đỏ, đang cầu hôn một cô gái. Cô gái kia có hơi kinh ngạc thế nhưng sự vui mừng trong mát, thể hiện cô ấy chờ đợi màn cầu hôn này.

 

Người xem đều là người trẻ, bây giờ mọi người đều cảm nhận được vẻ đẹp tình yêu, hâm mộ cô gái đó.

 

Bạch Hạ cũng cười, nhìn người đàn ông ôm lấy cô gái, cô lập tức vỗ tay theo mọi người.

 

“Lãng mạn ghê.” Bạch Hạ không khỏi lắm bẩm.

 

Mà người đàn ông ở cạnh cô nghe thấy, không khỏi liếc nhìn kiểu cầu hôn trên đường này, tự nhủ cô thấy lãng mạn sao?

 

Lẽ nào cô cũng thích thế?

 

Đoàn người tản đi, Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm lại đi lên trước, ánh mắt của anh từ ánh đèn phía xa chuyển sang cô gái ở bên cạnh.

 

“Em thấy màn cầu hôn vừa nãy lãng mạn lắm à?”

 

“Đúng vậy, lãng mạn lắm. Có điều nhìn là thấy họ yêu nhau. Nếu không yêu nhau thì cầu hôn kiểu gì cũng vô ích.” Bạch Hạ thở dài.

 

Hình Nhất Phàm không đáp.

 

“Hình Nhất Phàm anh có thích ai không?” Bạch Hạ đột nhiên đi lên hai bước, sau đó lùi xuống, hỏi anh.

 

Ánh mắt anh nhìn cô trầm giọng nói: “Nếu tôi có ai thích thì cũng chẳng ở đây với em.”

 

Ý là anh không có ai.

 

Bạch Hạ lập tức nhíu mày cười hỏi: “Đi với tôi khổ cho anh lắm à2”

 

Nói xong, Bạch Hạ dẫm lên tảng đá, cô lập tức trượt chân.” A”

 

Hai tay cô vung loạn lên muốn năm gì đó, lúc này một cánh tay đúng lúc vươn ra, ôm lấy cái eo thon của cô, bỗng nhiên Bạch Hạ nằm trong ngực anh, mà người đàn ông hơi cúi người, gương mặt kề sát cô.

 

Bạch Hạ thở hổn hền, sắc mặt hơi trắng đi, tay cô cũng ôm chặt cổ Hình Nhất Phàm.

 

Hình Nhất Phàm áp sát tai cô: “Không khổ.”

 

Trầm thấp mê người.

 

Tai Bạch Hạ khẽ ửng sắc hồng, cô có chút ngượng ngùng đứng lên khỏi vòng tay anh: “Ừm, vậy chúng ta về thôi!”

 

Hình Nhất Phàm nhìn bóng dáng cô vội vàng đi về phía trước, anh nghĩ ngợi rồi gọi to: “Bạch Hại”

 

Bạch Hạ mới đi được vài bước, lập tức quay lại nhìn anh, trong mắt cô hiện lên một sự mong đợi: “Sao vậy?”

 

Hình Nhất Phàm cắn môi mỏng, lớn tiếng nói: “Chắc là em biết tôi thích em nhỉ?”

 

Trái tim của Bạch Hạ như bị gõ nhẹ vào, cô cố nhịn xuống ý cười, nói: “Tôi không biết! Anh thích tôi sao?”

 

Ánh mắt của Hình Nhất Phàm sâu hơn cả màn đêm, trong ánh mắt anh trào dâng cảm xúc, lúc này dường như anh không giấu giềm điều gì mà thổ lộ tâm tư của mình với cô.

 

“Ừm!” Hình Nhất Phàm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đáp lại.

 

Gió đêm thổi có chút to, Bạch Hạ nghe không rõ anh nói gì, lập tức hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”

 

Sắc mặt Hình Nhất Phàm có chút ảm đạm đi, người phụ nữ này là cố ý sao? Quả nhiên, anh tỏ tình trước đã khiến cô rất đắc ý đúng không?

Bình luận

Truyện đang đọc