TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 565: Kẻ Điên

“Rượu niên đại này không thể mua được trên thị trường. Lúc ăn tết vừa vặn có thể mang ra mời khách. Thật có mặt mũi đó!”

Tô Bách Ngôn cầm lấy một chai rượu xem, ánh mắt lộ ra sự kích động. Đối với người yêu rượu, đây chính là lễ vật tốt nhát.

Tô Thắm lại lấy ra máy hộp dược liệu Linh Chi quý giá, những thứ này đều là loại dược liệu tốt nhát để chăm sóc sức khỏe.

Cuối cùng, Tô Thắm lấy ra một hộp nhung màu vàng kim, cô giật mình, đây là quà cho mẹ cô.

“Mẹ, cái này là tặng cho mẹ.” Tô Thắm cầm quà ngồi bên cạnh mẹ, nhẹ nhàng mở ổ khóa vàng, mở hộp ra.

Chỉ thấy trên tắm vải nhung đỏ sậm, một chiếc vòng tay trong suốt màu xanh lục nằm lặng lẽ. Dưới ánh đèn, tựa như có một làn mây đang lưu động.

Lý Thiến lập tức sửng sốt, chiếc vòng tay vừa thấy chính là ngọc bích vô cùng quý giá “Sao lại tặng một vật quý giá như vậy?” Lý Thiến giật mình hỏi.

Tô Thắm vươn tay cầm lấy vòng ngọc, dưới ánh đèn, trong suốt đến cả một tia tỳ vết cũng không có, hoàn mỹ không một chút khuyết điểm.

Tô Thắm cũng âm thầm khiếp sợ, vòng ngọc này giá trên thị trường hẳn là hơn nghìn vạn đi!

Nhưng mà cho dù có tiền, cũng không nhất định có thể mua được vòng ngọc thuần túy thế này.

“Mẹ, là do anh ấy tặng, mẹ hãy nhận lấy đi!” Tô Thắm đặt lại vòng ngọc vào hộp, đưa cho mẹ đang ở bên cạnh.

“Quá đắt rồi, mẹ không thể nhận.” Lý Thiến lắc đầu, bà tới tuổi này, đúng là thích ngọc bích, chỉ là bà cảm thấy vòng ngọc này quá quý giá.

“Là tâm ý của anh ấy, không liên quan có quý giá không, mẹ nhận đi!” Tô Thắm mỉm cười, lại nói, lấy thân phận của Hiên Viên Thần, những lễ vật anh mang tặng chỉ có thể là thứ quý giá.

Lý Thiến cầm lấy vòng tay, thở dài một tiếng: “Mẹ xem như được hưởng phúc khí của hai chị em con rồi. Lần trước Lệ Thâm tặng một bộ châu báu, bây giờ lại nhận được lễ vật quý như vậy, đời này đáng giá rồi.”

“Mẹ, mẹ nuôi chúng con lớn như vậy cũng không dễ dàng, hãy nhận nó đi!”

Tô Thắm an ủi mẹ vài câu rồi trở về phòng, đêm nay cô thật sự rất vui vẻ, đặc biệt là biểu hiện của Hiên Viên Thần trước mặt ba mẹ, hoàn toàn buông xuống thân phần tổng thống của anh.

Nghĩ đến ba mình cùng anh uống rượu, anh thành thành thật thật uống hết hai ly, Tô Thắm mím môi buồn cười. Cô có thể cảm nhận được trong chuyện này, tất cả đều là tình yêu sâu đậm của anh đối với cô.

Không lâu sau, cô liền nhận được điện thoại của Tô Hi.

“Chị, tối nay thế nào? Ba mẹ rất vừa lòng anh rễ đi!”

Tô Thắm mỉm cười: “Ừ, vừa lòng.”

“Ba mẹ biết thân phận của anh ấy phản ứng thế nào?”

“Liền bị dọa sợ.”

“Đợi uống rượu mừng của hai người đó!”

“Được, hẳn là nhanh thôi.”

Một đêm này, Tô Thắm nhớ lại rất nhiều chuyện, suốt chặng đường có ngọt có đắng có chua xót. Nhưng cuối cùng hết thảy đều là khổ tận cam lai, tìm được hạnh phúc.

11 giờ đêm, Hiên Viên Thần xem xong tư liệu nhìn qua thời gian, đã là giờ này rồi.

Anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, vốn còn muốn cùng Tô Thắm nói chuyện một lúc, giờ này rồi, anh không biết có nên quấy ràầy cô không.

Nghĩ một lúc, vẫn là áp chế ý nghĩ này, buổi chiều ngày mai đón cô về nhà.

Anh cùng gia đình bên kia đã ước định xong, ngày mai anh đưa cô về nhà ăn bữa tối.

Trong một căn hộ, Đoạn Tử Hiên đứng trước cửa số sát đất trong phòng khách, nhìn ánh đèn chói lọi phía xa, anh ta vốn dĩ ở thành phố phồn hoa này chiếm lấy một vị trí.

Nhưng hiện tại, anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ không ai chú ý.

Thậm chí lượng công việc của anh ta so với vị trí trước đây càng phức tạp, càng hỗn loạn hơn. Vẫn là một công việc anh ta nhìn không thấy tiền đồ.

“A…” Anh ta rồng lên một tiếng, quay đầu lập tức gạt tư liệu trên bàn xuống đất, gần như phát điên gạt toàn bộ tư liệu trên bàn đi.

Cuối cùng, anh ta đấm mạnh vào bàn, nghiến răng, cả khuôn mặt trở nên dữ tợn.

Có vài người, một khi leo lên vị trí cao rồi lại rơi xuống đáy, khoảng cách như vậy sẽ khiến nhiều họ mát đi tinh thần chiến đấu, thậm chí cả sự tự tin.

Đoạn Tử Hiên đã sắp bị công việc này tra tấn đến điên rồi.

Thậm chí anh ta từng tàn nhẫn giẫm đạp người khác để leo lên. Giờ đây, tất cả kẻ thù đều ở chức vị cao hơn anh ta, bọn họ tùy tiện đưa ra một quyết định, liền có thể khiến công việc này của anh ta trở ngại chồng chất. Thậm chí còn phải nhìn sắc mặt của cấp trên, cần thận lấy lòng.

Công việc như vậy hoàn toàn khiến anh ta phát điên. Anh ta cảm thấy một ngày cũng không thể ở lại nữa.

“Tô Thắm, tại sao em lại dứt khoát như vậy. Chỉ cần một câu nói của em, chỉ cần một câu nói của em liền có thể giải quyết cảnh ngộ khó khăn của anh, tại sao em không giúp anh.”

Ánh mắt Đoạn Tử Hiên giống như một con dã thú phát điên, trở ` nên vô cùng nguy hiểm, ánh mắt hung hăng của anh ta nhìn chằm chằm một chỗ: “Tô Thắm, em vì cái gì phải đối xử với anh như vậy, em ở bên ngài tổng thống liền vứt bỏ tình cũ với anh, em thật sự làm anh quá thất vọng rồi.”

Đoạn Tử Hiên bây giờ đem nguyên nhân bản thân rơi vào hoàn cảnh này đều tính trên người Tô Thắm.

Bởi vì Tô Thắm, anh ta mới bị Hiên Viên Thần phái đến vị trí hiện tại, Tô Thắm chính là tai họa của anh ta.

Nhưng mà, anh ta càng tức giận là vì Tô Thám có thể cứu anh ta, nhưng cô cự tuyệt.

Đối với Tô Thắm mà nói, chỉ cần ở bên gối của Hiên Viên Thần nói một tiếng, Hiên Viên Thần sẽ đề bạt anh ta về vị trí ban đầu, nhưng cô không làm.

Tuy nhiên lúc này, Đoạn Tử Hiên sắp rơi vào hoàn cảnh điên À le th Š § YcG H3 cuông, anh ta sao có thê nghĩ đên nguyên nhân của tât cả những chuyện này là do anh ta tham luyến tình cũ mà vô cớ trêu vào Tô Thắm?

Mà người đã phát điên đến nông nỗi này, liền sẽ trở nên vô cùng cố chấp, Đoạn Tử Hiên hiện tại rất hận Tô Thắm, vừa yêu vừa hận.

Một bên hận, một bên vẫn như cũ muốn có được Tô Thắm, anh ta đột nhiên cười lạnh: “Tô Thắm, em rất nhanh sẽ trở thành người phụ nữ của Hiên Viên Thần. Anh thật sự muốn ném thử tư vị người phụ nữ của tổng thống.”

“Tô Thắm đừng trách anh, nếu em trở nên dơ bản rồi, Hiên Viên Thần còn muốn em không? Năm đó anh hối hận vì không có được em, nhưng hiện tại… anh vẫn hy vọng em sẽ là người phụ nữ của anh.” Đoạn Tử Hiên tự lắm bẩm một mình, cả người rơi vào một loại suy nghĩ hỗn loạn.

Trong đầu anh đều là Tô Thắm, bộ dạng lãnh diễm đó, dáng vẻ tao nhã, khí chất mê người.

Như si như dại, điên cuồng.

Đoạn Tử Hiên nheo mắt, hiện tại dù sao anh ta làm gì cũng không như ý, quãng đời còn lại đều vô nghĩa.

Anh ta dứt khoát nghĩ ra một bước đi gan dạ, anh ta phải làm một chuyện điên rồ, anh ta muốn khiến Tô Thắm trở thành người phụ nữ của mình, báo thù Hiên Viên Thần.

“Có thể ngủ với người phụ nữ của Hiên Viên Thần cũng là chuyện đáng giá nhất cả đời này của Đoạn Tử Hiên.”

Đoạn Tử Hiên cắn chặt răng, trong lòng quyết định.

Sáng sớm, Tô Thắm tỉnh lại, cô có một cơn ác mộng, vẫn làm cô có chút hoảng sơ. Ác mộng là một loại nguy hiểm không nhìn thấy, cô thở dài một hơi, vẫn chỉ là mơ thôi. Cô gửi cho Hiên Viên Thần một tin nhắn: “Đang làm gì vậy?”

“Dậy rồi sao?” Hiên Viên Thần trả lời một câu.

“Buổi chiều mấy giờ anh đón em?”

“Khoảng 3 giờ, đến nhà anh sớm một chút.”

“Em cần phải chuẩn bị lễ vật gì để gặp mặt ba mẹ anh không?”

“Không cần, em chính là lễ vật tốt nhất của họ.” Hiên Viên Thần.

Tô Thắm nhìn thấy câu này, cô mím môi cười, quên đi cơn ác mộng kia.

Bình luận

Truyện đang đọc