TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1159:

 

“Muốn!” Bạch Hạ gật đầu, bà chủ bên cạnh vừa nhìn cặp đôi này, cả hai đều hoàn hảo, khi mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp, bà lấy ra cỡ vừa với hai người. Bà lấy áo nữ ra trước, Bạch Hạ đang cởi áo khoác, Hình Nhất Phàm giúp cô cởi, lấy chiếc áo trên tay bà chủ mặc giúp Bạch Hạ, chiếc áo màu xanh quân đội kết hợp với khuôn mặt xinh xắn trẻ trung của Bạch Hạ, lại có một vẻ đẹp tương phản.

 

Hình Nhật Phàm lập tức quyết định mua nó.

 

“Rất đẹp.” Hình Nhất Phàm khen ngợi.

 

Bạch Hạ cũng có ít áo khoác tối màu như vậy, cô cũng cười, thật thà nói “Chà! Màu này không lộ bẩn, em thích hố”

 

Hình Nhất Phàm bật cười, lúc này bà chủ đưa cho anh một chiếc: “Anh cũng mặc thử, xem kích thước có đúng không.”

 

Hình Nhất Phàm cầm lây, cởi chiếc áo khoác gió thủ công, để lộ chiếc áo sơ mi và quần tây đen bó sát, đôi chân thon dài đến không thể tưởng tượng nồi.

 

Bạch Hạ nhìn vào bóng dáng của anh trong gương, nhìn thấy một cặp đôi ở bên cạnh, ánh mắt các cô gái lén nhìn Hình Nhất Phàm, cô giả vờ như không nhìn thấy.

 

Thậm chí đến cả bà chủ còn đích thân phục vụ Hình Nhất Phàm, vì người đàn ông này có dáng người rất chuẩn, vẻ chuẩn người mẫu, là kiểu mặc áo trông gầy, cởi áo múi đầy.

 

Quả nhiên, chiếc áo khoác màu xanh quân đội khi khoác lên người, khí chất như người mẫu đó đã được bộc lộ.

 

Dáng người của Hình Nhất Phàm là bộ đồ tự hào nhất của anh, ngay cả khi anh có quấn tấm vải rách thì trông anh vẫn đẹp trai.

 

“Đẹp quá, đẹp trai quá! Cô thật có phúc, bạn trai của cô thật đẹp trai!” Bà chủ nói với Bạch Hạ.

 

Bạch Hạ trong lòng cũng rất vui, cười nhìn Hình Nhất Phàm.

 

Hình Nhất Phàm nắm tay cô, kéo cô cùng soi gương, hai người họ mặc áo đôi, thực sự toát ra vẻ tình cảm của cặp tình nhân.

 

“Bà chủ, gói áo của chúng tôi lại, chúng tôi mặc luôn.”

 

Hình Nhất Phàm không muốn cởi ra.

 

Bạch Hạ tròn mắt nhìn, thật ra chính cô mới cảm thấy xáu hỗ khi mặc đồ đôi!

 

“Được ạ.” Bà chủ lập tức mỉm cười, đi thu dọn áo khoác của họ.

 

Hình Nhất Phàm cầm ví trả tiền, Bạch Hạ vừa quay lại thì nghe thấy một cô gái phía sau hỏi: “Bà chủ, còn bộ này không? Chúng tôi cũng muốn thử.”

 

Bà chủ lập tức mừng rỡ, xem ra cặp mỹ nam mỹ nữ này đã trở thành quảng cáo trực tiếp cho bà, bà vội vàng nói: “Còn còn, tôi đi lấy cho các cô ngay.”

 

Hình Nhất Phàm xách hai túi đựng áo khoác, nắm tay Bạch Hạ đi ra.

 

Ngay khi hai người bước ra, lập tức thu hút sự chú ý của những người đi ngang qua, họ kinh ngạc nhìn họ, hiển nhiên là hai người rất ấn tượng với vẻ ngoài xứng đôi vừa lứa.

 

Bạch Hạ có chút ngượng ngùng khi được Hình Nhất Phàm dắt đi, bây giờ, họ thực sự rât gây chú ý, vì áo đôi thật sự rất bắt mắt!

 

Hình Nhất Phàm dắt cô ra ngoài, anh nói Bạch Hạ đợi, anh đem quần áo quay lại xe rồi quay lại.

 

Bạch Hạ nhìn anh đi tới, trong lòng gió lạnh vẫn cảm thấy ấm áp, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh.

 

Hình Nhất Phàm bước tới, đưa tay ra, dứt khoát ôm cô vào lòng: “Tiếp theo đi đâu?”

 

“Cà phê thì sao? Lạnh quá đi.” Bạch Hạ xoa xoa tay.

 

“Được! Đi thôi!” Hình Nhất Phàm ôm cô rời đi, Bạch Hạ dựa vào người anh, tràn đầy hạnh phúc.

 

Khi Diệp Giai Mị về tới nhà, bà ta đã sợ hãi đến run người, không ngờ mình lại sa sút đến mức này, cộng thêm việc bao năm qua bà ta và Hồ Thắng như vợ chồng với nhau, nếu để Bạch Thế Trạch biết, ông sẽ giết bà ta mát Hơn nữa, bà ta vẫn còn một bí mật lớn! Con của bà ta đều không phải là con của Bạch Thế Trạch. Lúc nhỏ chúng rất dễ thương thì không nói, nhưng giờ chúng càng ngày càng lớn, không đứa nào giống Bạch Thế Trạch. Dù Bạch Thế Trạch đang ở tuổi xế chiều, nhưng khi còn trẻ, ông thực sự là một người tài, rất đẹp trai, bây giờ cũng cũng đĩnh đạc quyền rũ, ngũ quan cân đối.

 

Còn con trai con gái của bà ta, điểm nào cũng giống Hồ Thắng, lúc này Diệp Giai Mị trong lòng thấp thỏm, không biết Bạch Thế Trạch có điều tra việc này hay không.

 

Bạch Hạ chết tiệt, cô đã giở trò để chụp ảnh lén bà ta, bà ta nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.

 

Cho dù Diệp Giai Mị không có bằng chứng, nhưng bà ta cũng chắc chắn là Bạch Hạ đang hãm hại mình.

 

Bạch Hạ lúc này đang ngồi trong quán cà phê, không khí giao thừa ngoài cửa sổ dần dần hiện ra, Bạch Hạ chống cằm, ánh mặt trời ám áp ngoài cửa sổ rọi lên mặt, đến làn da dường như cũng toả ra hương thơm.

 

Điều này khiến người đàn ông bên cạnh có chút khát mà nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt nhìn vào đôi môi hồng của cô, dư vị gì đó.

 

Bạch Hạ quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn mình chằm chằm, cô chớp chớp mắt, tò mò nói: “Anh nhìn gì em vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc