TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 907: Quyết Không Tha Thứ.

Trang Noãn Noãn nhìn người con gái đang đau khổ cầu xin trước mặt, không phải là cô lòng dạ sắt đá, mà là do bọn họ hại cô trước, nếu như những điều này đều có thể tha thứ, thì không phải là biến tướng nói cho hai người này rằng, sau này hại người như vậy chỉ cần đau khổ cầu xin được tha thứ, là có thể bình yên vô sự hay sao?

Không, lần này Trang Noãn Noãn muốn để hai người bọn họ biết được rằng, cuộc đời của họ vẫn còn rất dài, đã làm sai thì sẽ là sai.

“Chuyện này, Chu tổng đã quyết định rồi, cầu xin ai cũng không có tác dụng gì đâu, chúng ta bắt buộc phải giải tán.”

Trang Noãn Noãn thu lại chân, bởi vì cô lo Diệp Mạn Ni sẽ ôm lấy.

“Không… Cầu một người thì sẽ có tác dụng, chỉ cần cậu có thể giúp bọn mình cầu Kiều Mộ Trạch, bọn mình liền có thể ở lại, nhóm nhạc của chúng ta sẽ không cần phải giải thể nữa.”

“Anh ấy cũng không phải là người của công ty, cầu xin anh ấy cũng không có tác dụng, và lại, tôi sẽ không cầu xin anh ấy.” Trang Noãn Noãn đứng người lên, không muốn ở chung 1 phòng với hai người họ, mà ở ngoài cửa, mấy vị trợ lý nữ đang háo hức thò đầu vào thăm dò tin tức.

Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến khẽ giật mình, chẳng lẽ đến bây giờ Trang Noãn Noãn còn không biết, người đầu tư phía sau công ty này là Kiều Mộ Trạch sao?

“Noãn Noãn, cậu cầu xin anh ấy chắc chắn là có tác dụng.” Diệp Mạn Ni nhanh chóng bước đến, giống như Trang Noãn Noãn đồng ý giúp cô ta vậy.

“Đúng, Kiều Mộ Trạch vẫn luôn là ông chủ thần bí của công ty chúng ta mà! Là anh ấy một tay nâng chúng ta lên, anh ấy có thể làm ra mọi quyết định.”

Lúc này Trang Noãn Noãn đang đi đến cửa, đột nhiên nghe được câu này, liền ngay lập tức quay người: “Hai người nói gì?”

Mà lúc này, nữ trợ lý ở bên cạnh cũng nhanh chóng xác nhận, “Đúng vậy, chị Noãn Noãn, ông chủ ở sau công ty chúng ta là anh Kiều Mộ Trạch, vô cùng chính xác.”

Đầu của Trang Noãn Noãn trống rỗng mắt máy giây, sao có thể?

Ông chủ thần bí này vẫn luôn nghe được từ miệng của Chu Đào, mà, sau khi cô được tuyển vào công ty này, rất nhiều quyết địng đều do ông chủ ở sau lưng này quyết định.

Mà bây giờ, đột nhiên nói với cô, ông chủ phía sau này lại là Kiều Mộ Trạch? Cô đúng là không thể ngay lập tức tiếp nhận thông tin này.

Trang Noãn Noãn thở dài một hơi, rất nhiều chuyện xuất hiện trong đầu cô, bởi vì cô cảm thấy cô ở trong công ty này, vẫn luôn được quan tâm nhiều hon.

Đây không phải là quyền lợi của Chu Đào, mà là ông chủ ở phía sau đó, vẫn luôn là anh đưa ra quyết định như vậy.

Nếu như vậy, Kiều Mộ Trạch 3 năm trước đã biết cô? Âm thầm quan tâm cô? Giúp đỡ cô?

Nhịp tim của Trang Noãn Noãn đập nhanh, lúc này Chu Đào đi đến.

Trang Noãn Noãn ngẳng đầu nhìn về phía anh, hỏi anh: “Chu tổng, ông chủ bí ẳn mà anh nói, thực sự là Kiều Mộ Trạch sao? Là anh ấy sao?”

Chu Đào thấy bây giờ cũng không giấu diếm được nữa, anh gật đầu: “Đúng, chính là Kiều tổng, anh ấy vẫn luôn âm thầm theo dõi em, ủng hộ em, nhóm nhạc nữ này có thể thành lập được, cũng là do anh ấy đầu tư, nhưng mà, tất cả mọi thứ anh ấy làm, tất cả chỉ là để ủng hộ em người mà năm đó không nơi nương tựa, em có thể đi được đến ngày hôm nay, là do Kiều tổng một tay bồi dưỡng ra.”

Trang Noãn Noãn hô háp, vừa nhanh vừa loạn, Chu Đào tự mình xác định, để cô dù không thể tin đến mức nào đi nữa thì cũng phải tin.

Là anh, là anh ủng hộ cô, nâng đỡ cô? Là anh ở sau lưng quan tâm cô?

Trang Noãn Noãn đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô đẩy đám trợ lý đang vây quanh mình ra: “Nhường một chút, cho tôi đi qua.”

Nói xong, cô nhanh chóng chạy về phía cửa.

“Chị Noấn Noãn sao vậy? Sao chị ấy lại chạy ra ngoài rồi”

Chu Đào đi đến, nhìn thấy hai người Diệp Mạn Ni, anh hỏi một câu: “Noãn Noãn tha thứ cho hai người chưa?”

“Cô ta rõ ràng là không muốn tha thứ cho chúng tôi.” Diệp Mạn Ni giờ phút này ngay lập tức thay mặt.

“Cô ta muốn cho chúng tôi xong đời.” Lâm Thiền cũng vậy.

Trang Noãn Noãn vẫn đang chờ thang máy, lúc này, có một cái thang máy dừng ở tầng 3, thang máy vừa mở cửa, Trang Noãn Noãn nhìn thấy người đàn ông đứng ở trong thang máy, còn chưa chờ anh bước ra khỏi thang máy.

Cơ thể cô đã nhào vào trong, bổ nhào khiến cho người đàn ông đang đứng ở trước cửa phải lùi về phía sau, đối với sự chủ động đột ngột của cô Kiều Mộ Trạch cũng đúng là có chút luống cuống, nhưng tay của hắn, vẫn ngay lập tức ôm lấy cô.

“Sao vậy?” Kiều Mộ Trạch cảm giác được toàn thân cô đang kích động, đến cơ thể nhỏ bé trong lòng anh cũng đang run rẫy.

Trang Noãn Noãn cũng không biết vì sao, nhưng cô đúng là muốn cho anh 1 cái ôm như vậy, ôm thật chặt lấy anh, cô cảm kích anh, cũng vô cùng cảm động với những gì anh đã làm cho cô.

Kiều Mộ Trạch đưa tay ôm chặt cô: “Sao vậy? Bị cái gì kích thích hay sao?”

“Là anh! Ông chủ đứng đằng sau công ty của bọn em là anh đúng không?” Trang Noãn Noãn ngắng đầu, hỏi hắn.

“Chu Đào vậy mà lại nói với em? Chu Đào này.” Kiều Mộ Trạch có chút ảo não.

Nhưng mà, Trang Noãn Noãn lại kích động đên mức nước mắt cuồn cuộn trong hốc mắt: “Cảm ơn anh!”

Kiều Mộ Trạch lập tức đưa tay ra nhắn vào tầng cao nhất của thang máy, khóe môi nhếch lên một nụ cười, “Đừng chỉ nói không mà thôi, cảm ơn thực tế hơn chút nào.”

Trang Noãn Noãn khẽ giật mình, môi đỏ chủ động đưa lên, giờ khắc này, cho dù là hôn cũng là vô cùng vui vẻ.

Kiều Mộ Trạch cười nhẹ hưởng thụ nụ hôn của cô, cũng may, người của cả tòa nhà này không có ai nhắn thang máy này, hai người ở trong thang máy từ lúc đi lên cho đến lúc đi xuống.

Lần này là dừng ở tầng một, bởi vì có người án thang máy.

tầng 1.

Đinh một tiếng cửa mở ra, Kiều Mộ Trạch lập tức giấu Trang Noãn Noãn vào trong ngực, mà hai người đứng ở ngoài cửa, cũng hơi trừng mắt nhìn.

Bởi vì hai người đứng ở trước cửa chính là hai anh em Lam Thiên Hạo, đôi mắt to của Lam Sơ Niệm lóe ra ý cười, nhìn Trang Noãn Noãn, cô lập tức cười hì hì một tiếng: “Anh, chúng ta vẫn là đừng làm phiền người ta nữa, thang máy bên cạnh đến rồi nè.”

Mà Trang Noãn Noãn đã đỏ mặt đến gang tai rồi, đây đại khái là chuyện điên cuồng nhất mà cô đã từng làm đi!

Trong thang máy bên cạnh, thang máy vừa đóng cửa, ánh mắt của Lam Sơ Niệm liền len lén nhìn về phía người đàn ông cao lớn ở bên cạnh, cô căn căn môi đỏ, cũng có chút đỏ mặt.

Ánh mắt của Lam Thiên Hạo cũng hơi nghiêng nghiêng, rơi vào đôi môi đỏ mà cô đang cắn, nuốt một ngụm nước bọt.

Đến tầng 3, Lam Sơ Niệm và Lam Thiên Hạo vừa bước ra, liền gặp Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch cũng vừa đi ra.

Trang Noãn Noãn có chút ngại ngùng nhìn hai người, nhưng mà, Lam Sơ Niệm cười đi về phía cô, “Noãn Noãn, đừng lo lắng, bọn mình sẽ không nói ra đâu.”

Bây giờ Trang Noãn Noãn hiện mặc dù vẫn còn đang xấu hổ, nhưng nụ hôn ban nãy cô không hề hồi hận.

Vừa vào trong công ty, hai người đàn ông đi phía sau hai người con gái ở đẳng trước, càng thu hút ánh mắt của mọi người hơn, tất cả nhân viên nhìn Kiều Mộ Trạch, đều giống như nhìn boss siêu cấp vậy, mang theo tôn kính.

Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến nhìn thấy Kiều Mộ Trạch cũng cùng đi đến, đều bị dọa đến mức rụt người lại, không dám nhìn hắn.

“Kiều tổng, Lam tổng, hai anh cũng đến rồi, đúng là vinh hạnh.” Chu Đào cười nghênh đón.

“Anh xử lý chuyện công ty cho tốt, tốt nhát là đừng để bọn tôi thất vọng.” Ánh mắt của Lam Thiên Hạo lướt qua.

Trong ánh mắt của Kiều Mộ Trạch, cũng hiện ra sự vô tình của anh: “Người không nên xuát hiện, tốt nhất là không bao giờ xuất hiện ở trong công ty này.”

Câu nói này, để cho Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền đang trốn trong phòng nghỉ nghe thấy được, bọn họ bị dọa đến sắc mặt trắng nhọt, sau đó nhìn nhau, vẫn nâng lên dũng khí đi đến.

“Kiều tổng, xin ngài tha thứ cho bọn tôi đi! Chúng tôi sau này cũng không dám nữa, không dám hại Noãn Noãn nữa.” Lâm Thiến khóc lên, hôm nay cô ta vẫn trang điểm tỷ mỉ, muốn dùng khuôn mặt khóc đến lê hoa đái vũ của mình làm cho đàn ông mềm lòng, đương nhiên cô ta càng hy vọng Lam Thiên Hạo có thể nói giúp cô ta 1 câu.

Nhưng mà, Lam Thiên Hạo đến nhìn cũng không muốn nhìn cô ta thêm chút nào, đi đến bên cạnh Lam Sơ Niệm.

Lam Sơ Niệm kéo Trang Noãn Noãn, ánh mắt của cô cho dù muốn đồng tình, cũng không đồng tình nồi.

“Kiều tổng, bọn tôi cho dù làm trâu làm ngựa cũng bằng lòng, cầu xin anh giữ lại chúng tôi đi mà.” Diệp Mạn Ni cũng khóc nói.

“Tiền của tôi lãng phí ở trên người các cô cũng đã khiến tôi cảm thấy buồn nôn rồi, cả đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và Noãn Noãn nữa, néu không, kết cục của hai người sẽ càng thê thảm hơn.” Âm thanh của Kiều Mộ Trạch lạnh lùng vô tình, đừng nói là anh có 1 chút nào mềm lòng, anh chỉ hận không thẻ động thủ, néu như là hai người đàn ông, anh sớm đã xuất thủ giáo huấn rồi.

Vẻ mặt của Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến giống như chịu nhục vậy, ngay lập tức mặt trở nên trắng bệch, cắn chặt môi, vẻ mặt không cam tâm, nhưng không dám có bắt kỳ hành động gì.

“Cút ra ngoài.” Kiều Mộ Trạch lạnh lùng quát.

Câu nói này, đối với hai người đến nói, đúng là mắt hết mặt mũi, bọn họ ở trong công ty này cao ngạo bao nhiêu, xem thường người khác bao nhiêu, thì bây giờ, tất cả nhân viên ở đây, đều đang dùng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác nhìn kết cục thê thảm nhất của bọn họ.

Mà vừa vặn, nhân viên đứng ở đây hoặc ít hoặc nhiều đều đã từng bị bọn họ làm khó, giờ phút này, đúng là khiến cho người ta sảng khoái.

“Hai người đi đi! Sau này đừng đến công ty nữa.” Chu Đào mở miệng rồi, vốn là muốn cho nhóm nhạc của bọn họ, giải tán trong yên lành, cho fan của bọn họ một cái lý do.

Bây giờ xem ra, Kiều Mộ Trạch sẽ không cho cơ hội để bọn họ rời đi một cách bình yên. Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến vô cùng ủy khuất và không cam lòng, cúi thấp đầu, bị chìm đắm trong ánh mắt trào phúng của những người xung quanh, trong ánh mắt xem kịch hay của nhân viên.

Bọn họ xám xịt rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc