TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1215:

 

Lúc Bạch Hạ vừa bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy khung cảnh bên ngoài hành lang, độ cao trên không gần tới mây khiến tim cô như căng chặt.

 

“Thật cao!” Bạch Hạ vừa lo lắng lại vừa hưng phấn, bàn tay nhỏ bé không nhịn được nắm lấy tay áo của Hình Nhất Phàm.

 

Hình Nhất Phàm đưa tay ra ôm lấy cô, cảm nhận được sự: sợ hãi của cô, anh thấp giọng an ủi: “Đừng sợ, ở đây rất an toàn.”

 

Bạch Hạ thích thú nắm tay anh bước tới cửa sổ sát đất, nhìn xuống đường phó bên dưới.

 

Hình Nhất Phàm trở thành chỗ dựa an toàn của cô. Bạch Hạ ngập ngừng từng bước đi đến ngắm đường phố bên dưới. Chứng sợ độ cao khiến cô chỉ có thể liếc sơ qua vài cái liền cười lùi lại. Hình Nhất Phàm dẫn tay cô nói: “Em vào văn phòng ngồi một lúc đi. Anh đã đặt xong nhà hàng rôi.”

 

“Ừm!” Bạch Hạ gật đầu, bước trên hành lang rộng lớn sang trọng này, cô chợt nhớ tới một việc: “Lần trước em nhìn thấy trong danh sách nhà giàu có một người tên là Hình Liệt Hàn, đó là anh trai của anh sao?

 

Hình Nhất Phàm thấy cô vậy mà còn theo dõi cái này, anh gật đầu nói: “Ừ! Đáy là anh trai của anh!”

 

Bây giờ Bạch Hạ đã biết độ giàu có của gia đình anh đến đâu rồi, bởi vì tên của anh trai anh đứng trong top năm người giàu nhát thế giới. Cô không khỏi thầm tặc lưỡi.

 

Bước vào trong văn phòng, Hình Nhất Phàm bảo trợ lý mang trà và cà phê vào, còn có một ít đồ ăn nhẹ và trái cây đến cho cô.

 

Bạch Hạ tròn mắt nhìn trái nhìn phải, cô cảm thấy mọi thứ ở đây rất mời lạ, dần dà cô cũng dám nhìn ra cảnh tượng ở trên tầng cao một lần nữa, bởi vì từ đây, cô có cảm giác lòng mình như rộng hơn rất nhiều.

 

Cô đang nhìn quanh thì bỗng có một cánh tay vòng qua eo cô, cô mỉm cười để yên cho người đàn ông ôm lấy mình “Anh làm xong việc rồi sao?”

 

“Ừm!” Hình Nhất Phàm trằm giọng đáp, anh khẽ ngửi mùi thơm trên tóc cô: “Buỏi chiều anh lại đến, lát anh sẽ cùng em đi ăn.”

 

Bạch Hạ hơi nghiêng đầu, lộ ra cái cổ nhỏ nhắn trắng nõn.

 

Người đàn ông nhìn thấy vậy, không buông tha cho cơ hội này, đôi môi mỏng liền hạ xuống, để lại trên cổ cô một vét hôn đỏ.

 

“Anh đừng như vậy nữa mài! Rất xấu hỏ đó.” Bạch Hạ đẩy anh ra, người đàn ông này cứ thích làm như vậy.

 

Hình Nhất Phàm thấp giọng cười: “Có gì đáng xấu hỗ chứ? Đúng lúc để mọi người biết rằng em đã có bạn trai rồi.”

 

Bạch Hạ không vui! “Nó chỉ làm cho mọi người nghĩ răng em rất tuỳ tiện thôi!”

 

Hình Nhất Phàm không nói nên lời: “Đây là dấu ấn của tình yêu. Ai dám nói bậy thử xem.”

 

Bạch Hạ cười, quay đầu lại trừng anh: “Anh bá đạo quá đấy.”

 

Hình Nhất Phàm ấn cô vào lòng, kề môi mỏng vào tai cô: “Anh chỉ bá đạo với riêng mình em thôi, những người phụ nữ khác không có diễm phúc này đâu.”

 

Bạch Hạ: “…”

 

Trong phòng ăn, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, Bạch Hạ nhìn món ăn ở trước mặt, lộ ra một nụ cười ham ăn, mỗi một món ăn ở trên bàn, cô đều nhìn sáng cả mắt, oa lên một câu, Hình Nhất Phàm ở trước mặt cười bật lên: “Xem ra em dễ nuôi thật, chỉ cần cho em ăn ngon là được.”

 

Bạch Hạ cầm đũa, gắp lên một miếng bánh ngọt nhỏ đặt vào trong miệng, Hình Nhất Phàm ở đối diện không khỏi nuốt ngụm nước bọt, nhìn dáng vẻ nhai rất đáng yêu của cô, anh thật sự muốn ăn luôn cô.

 

Cô bé đối diện, cả người đầy vẻ ngọt ngào hạnh phúc, ngập xung quanh anh, khiến mỗi lỗ chân lông trên người anh đều bị mê hoặc, phản ứng cơ thể bỗng nhiên kịch liệt.

 

Bạch Hạ ăn xong, đưa tay gắp tới trước mặt anh: “Này, cho anh ăn.”

 

Hình Nhất Phàm lập tức nghiêng người ăn thứ cô gắp, ánh mắt thâm sâu nóng bỏng như lửa, khiến Bạch Hạ ở đối diện thấy hơi thẹn mà cười: “Đừng nhìn em như vậy.”

 

HÌnh Nhất Phàm cong môi cười: “Tại sao?”

 

“Nói chung là không thích.” Bạch Hạ thấy trong mắt anh có một cảm giác xâm lược mạnh mẽ khiến cô hơi sợ sệt.

 

Hình Nhất Phàm không thể làm gì khác ngoài thu lại đôi mắt nóng bỏng, gắp một miếng thịt cho cô: “Ăn nhiều chút, em gầy quá.”

 

Bạch Hạ không khỏi phản bác một câu: “Dạo này em bị anh nuôi béo lên rồi đấy.”

 

“Vậy à? Tí về kiểm tra thử, có thật là béo không.” Hình Nhất Phàm lập tức cười ám muội.

 

Bạch Hạ không còn gì để nói, lườm anh một cái, trả lời tức tối như trẻ con: “Không cần kiểm tra, cân lên thì biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc