TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 850: Lam Thiên Hạo Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà

Cô xem đồng hồ, đã gần mười hai giờ, cô đẩy cửa bước ra, vừa bước xuống cầu thang đã nghe thấy tiếng rửa rau từ vọng ra từ phòng bếp, cô sững sờ, anh thật sự đang nấu bữa trưa!

Cô bỗng thấy tội lỗi quá! Nếu cô ở nhà anh lâu như vậy, cô chẳng phải giống như người ăn nhờ ở đậu sao?

Không, cô phải học nấu ăn, không thể để anh vắt vả vậy.

Đúng lúc này, trong một nhà hàng cao cấp, Diệp Mạn Ni mặc một chiếc váy rất sexy đẩy cửa bước vào một phòng, nơi Lâm Thiến đã đợi cô.

Ngay khi hai người gặp nhau, Diệp Mạn Ni đã phát điên.

“Cậu đã xem ảnh của Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch chưa? Chắc không phải là thật, chắc chắn là giả, nói không chừng là ảnh ghép.”

Lâm Thiến cũng xem được, hiện tại mặc dù cô ta cũng rất ghen tị với Trang Noãn Noãn, nhưng nó vẫn chưa tới mức phát điên và suy sụp, cô ta chỉ nghĩ là Trang Noãn Noãn có thể có được tình yêu của Kiều Mộ Trạch, vậy khi nào cô ta mới có thể được tình cảm Lam Thiên Hạo đây?

Không phải là cùng xuất thân, cùng gia cảnh sao? Xét về ngoại hình, cô ta cũng không kém gì Trang Noãn Noãn.

“Được rồi, Mạn Ni, đừng tức giận, trên đời này đâu phải chỉ có mình Kiều Mộ Trạch! Vẫn có rất nhiều người đàn ông khác để lựa chọn.” Lâm Thiến an ủi.

“Cậu không biết mình thích Kiều Mộ Trạch đến nhường nào đâu. Mình yêu anh ấy và có thể từ bỏ mọi thứ. Anh ấy là người đàn ông lý tưởng trong lòng mình. Cho dù anh ấy có ở bên người phụ nữ khác, mình cũng không ghen tuông đến vậy, nhưng tại sao lại là kẻ không bằng chúng ta là Trang Noãn Noãn, cậu nói mình làm sao mà chịu được?” Diệp Mạn Ni nghĩ tới những bức ảnh trên mạng tức giận đập bàn.

Kiều Mộ Trạch dịu dàng nhìn Trang Noãn Noãn, ánh mắt cưng chiều, làm bữa sáng cho cô, để cô sống trong biệt thự riêng của anh, nghĩ đến đây cô ta phát điên mắt.

“Hày! Khi nào mình có thể được Lam Thiên Hạo đối xử như vậy là tết rồi.” Lâm Thiến chống cằm với vẻ mặt khao khát. Diệp Mạn Ni liếc nhìn cô và nói với vẻ thông cảm: “A Thiến, không phải là mình muốn đả kích cậu, nhưng mình thấy là ánh mắt của Lam Thiên Hạo hoàn toàn không chú ý tới cậu, ánh mắt của anh ta luôn hướng về Sơ Niệm, ánh mắt ấy sao tôi thấy giống như dành cho bạn gái vậy.”

Ngay khi Lâm Thiến nghe thấy điều này, vẻ mặt của cô ta thay đổi ngay lập tức, cô ta vặn lại: “Mạn Ni, cậu đang nói cái gì vậy? Sơ Niệm là em gái của anh ấy, sao anh ấy có thể thích em gái của mình.”

“Cậu đừng vội nói, tối hôm qua mình nhìn thấy ba mẹ anh ta, mình nhận ra Sơ Niệm không giống người nhà, chẳng lẽ Sơ Niệm là do nhà họ nhặt về nuôi sao?” Diệp Mạn Ni thuận miệng nói.

Lâm Thiến im lặng vài giây: “Cậu nói cái gì? Cậu nghỉ ngờ Lam Sơ Niệm là do nhà họ nhận nuôi sao?”

“Rất có thể! Nếu không, tại sao cậu ta không giống ông bà Lam? Và cậu ta cũng không giống Lam Thiên Hạo chút nào!”

Trái tim Lâm Thiến cứng đờ một hồi, cô ta thà không tin chuyện này, cô ta cười: “Đừng nghĩ bậy, sao có thể có chuyện đó được?”

Hai người đang ngồi trong phòng, vừa ăn vừa phàn nàn với nhau, Diệp Mạn Ni uống rượu, Lâm Thiến sau nhiều lần không thuyết phục được cô nên đã gọi điện cho Chu Đào, nhờ anh cho hai trợ lý đến giúp.

Lam trạch.

Từ tối hôm qua sau khi Lam Thiên Hạo nói ra suy nghĩ trong lòng mình, vợ chồng nhà họ Lam ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại lo lắng tìm cách giải quyết chuyện này.

Điều họ có thể làm bây giờ là tìm cách để con trai mình xoá bỏ ý định này, không làm tổn thương Lam Sơ Niệm vẫn chưa biết gì.

Lam Sơ Niệm đang tập nhảy trong phòng khiêu vũ trên tầng cao nhất.

Trong đại sảnh, ba Lam nói với cậu con trai sắp đi ra ngoài: “Thiên Hạo, đến phòng làm việc với ba, ba có chuyện muốn nói với con.”

Mẹ Lam ngồi trên ghế sofa, nghe xong đứng dậy nói với con trai: “Đi thôi! Chúng ta muốn nói chuyện với con.”

Lam Thiên Hạo hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là thiếu ngủ, hai vị phụ huynh nhìn có chút mệt mỏi, đêm qua đều mắt ngủ.

Lam Thiên Hạo theo ba mẹ vào phòng làm việc, mẹ Lam kiểm tra kỹ cửa đã đóng chặt rồi mới cho chồng nói: “Ông nói với con trước đi.”

Lam Thiên Hạo ngồi xuống, ngước mắt lên, vẻ mặt có chút bối rối, ba mẹ muốn nói cái gì với anh?

“Thiên Hạo, sau khi mẹ con và ba bàn bạc kỹ, chúng ta quyết định để con dọn ra khỏi nhà, để con ít có cơ hội gặp lại Sơ Niệm.”

“Cái gì?” Khuôn mặt tuấn tú của Lam Thiên Hạo kinh ngạc, ba mẹ muốn cách anh ra sao?

“Đúng, đây là suy nghĩ của ba con và mẹ. Mẹ nghĩ con không thể sống với ba mẹ nữa. Con không phải đã mua một căn biệt thự lớn mà chưa dọn đến ở sao? Bây giờ con có thể chuyển qua đó sống.” Mẹ Lam nói.

Lam Thiên Hạo đột nhiên cảm thấy bị đuổi.

“Con ngày nào cũng nhìn thấy Sơ Niệm, chắc chắn sẽ thích, tách ra một thời gian, con có thể đi ra ngoài giao lưu gặp gỡ những cô gái khác, nói không chừng sẽ không còn lưu luyến gì Sơ Niệm nữa. Mẹ nghĩ con chỉ là thích quanh quần ở nhà, không chủ động ra ngoài giao lưu nên mới thích Sơ Niệm.”

“Mẹ, con là con trai của mẹ. Tại sao con lại nghe như mẹ cho là con là kẻ điên yêu em gái.” Lam Thiên Hạo vô cùng phiền muộn, tối hôm qua chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi, không ngờ lại bị ba mẹ đối xử như vậy, cảm giác rất lạc lõng.”

“Tóm lại, đây là một cách rất tốt, ba và mẹ con đã quyết định là anh phải dọn ra ngoài ở riêng.” Ông Lam nhân mạnh.

Lam Thiên Hạo cau mày, lúc này anh còn có thể làm gì bây giờ? Đừng nói là chỉ có ba mẹ anh không muốn làm tổn thương Lam Sơ Niệm, anh mới là người không muốn làm tổn thương cô nhất.

“Được rồi, có lẽ ba mẹ nói đúng, con dọn ra ngoài sống.” Lam Thiên Hạo đồng ý.

Ông bà Lam nhìn nhau thở phào, sắp xếp như vậy, có lẽ sẽ thành công.

“Hôm nay ba mẹ sẽ cho người đến quét dọn, đêm nay con thu dọn đồ đạc, ngày mai chuyền đi!”

Lam Thiên Hạo không nói nên lời. Một nhà ba người đang đi ra thì thấy Lam Sơ Niệm vừa múa xong, đầu quấn khăn, mặc áo yếm, trẻ trung xinh đẹp, khiến mẹ Lam thót tim nên vội chạy lại ôm cô: “Sơ Niệm con xem, cả người đầy mồ hôi rồi, mau đi tắm rồi thay quần áo đi.”

“Vâng!” Lam Sơ Niệm mím môi lập tức đi lên lầu.

Lam Thiên Hạo thở dài bước ra cửa thay giày rồi đi ra ngoài.

Trang Noãn Noãn ngồi vào bàn ăn, những món anh nấu, cô đều ăn rất ngon miệng, cô vừa ăn vừa nói với người đàn ông đối diện: “Tôi quyết định học nấu ăn, sau này để tôi nấu.”

Kiều Mộ Trạch ngước mắt lên: “Cô đi học ở đâu?”

“Chỉ cần đăng ký một lớp học! Tôi đã tìm kiếm, có một lớp khá đông ở gần đây. Chiều nay tôi sẽ đi xem, bắt đầu học từ ngày mai.” Trang Noãn Noãn vù cảm thấy áy náy nên buộc phải hành động ngay. Giống như cô đi học, trong lòng sẽ tốt hơn.

“Không được.” Người đàn ông phản đối.

Trang Noãn Noãn chớp mắt: “Tại sao lại không được!”

“Bây giờ mọi người đều biết cô là người phụ nữ của Kiều Mộ Trạch tôi, cô ra ngoài học nấu ăn, muốn tát vào mặt tôi ngay lập tức sao?” Kiều Mộ Trạch cụp mắt xuống.

Trang Noãn Noãn đỏ mặt, người phụ nữ của anh ? Không, không phải cô!

“Nhưng, tôi muốn học thì phải làm sao?” Trang Noãn Noãn nhìn anh với vẻ khó xử.

Kiều Mộ Trạch nhếch môi: “Muốn học, tôi có thể dạy cô.”

“Thật sao? Anh chịu dạy tôi sao?” Trang Noãn Noãn lập tức kinh ngạc nhìn anh.

“Ừm!” Kiều Mộ Trạch hứa với cô.

“Được, sau này tôi nhất định sẽ chăm chỉ học.” Trang Noãn Noãn có chút phán khích, anh nấu ăn rất ngon, học nấu ăn từ chính anh là một vinh dự lớn!

“Chiều nay tôi về nhà. Tôi sẽ nói Dương Lệ mang đồ ăn tối tới, cô yên tâm ở đây đợi tôi về.”

“Được!” Trang Noãn Noãn gật đầu, đảm bảo không phá banh nhà anh.

Sau khi Kiều Mộ Trạch lên báo, anh đã nhận được một cuộc điện thoại khác của mẹ, qua điện thoại, mẹ anh rất tức giận nên quyết định quay lại sớm hơn để an ủi bà ấy.

Khi Kiều Mộ Trạch đi ra ngoài, Trang Noãn Noãn bê một cốc nước trở về phòng, ngồi trên ghế sofa ngoài ban công, cô mở sổ tay ra và đang cố gắng viết một bài hát mới.

Vì là bài hát liên quan đến tình yêu nên trong đầu cô tự nhiên tìm kiếm hình ảnh những thứ liên quan đến tình yêu.

Khi cô nhắm mắt lại và suy nghĩ, thứ hiện ra trong đầu cô là hình ảnh Kiều Mộ Trạch ôm đầu cô một cách bá đạo, chống cằm và nhìn chằm chằm đầy trìu mến.

Trang Noãn Noãn vội mở mắt và lắc đầu, làm sao cô có thể nghĩ về điều này? Nhưng hình ảnh trong đầu cô ào ào tuôn tới không thể ngừng, mọi thứ diễn ra trong đêm hôm đó đều được hiện lại như một bộ phim.

Bình luận

Truyện đang đọc