TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 982:

 

“Meo.”

 

Mèo con đến được một ngôi nhà ám áp, nó rất vui hơn nữa còn có nữ chủ nhân thích nó như vậy.

 

Bạch Hạ nhặt được Tiểu Dã giống như nhặt được một người bạn tốt vậy, buổi chiều cô đều ở bên nó hơn nữa trong nhà không có thức ăn cho mèo, cũng không có dụng cụ nuôi mèo, lát nữa cô nhát định phải ra ngoài mua đủ đồ cho nó mới được.

 

Buổi sáng cô đi siêu thị mua rau, bản thân cô làm một bữa trưa đơn giản, ăn xong bữa trưa cô nghỉ ngơi một lúc rồi lái xe ra ngoài, đồng thời đưa cả mèo con cùng đi.

 

Bởi vì cô sợ trong nhà nhiều chỗ như thế, mèo con chưa quen sẽ chạy ra ngoài, nếu như lại ướt mưa thì thật sự sẽ bị đông cứng.

 

Lúc Bạch Hạ lái xe ra khỏi cửa biệt thự, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe SUV hung hăng lao ra khỏi làn mưa, người mới vào nghề như cô lập tức bị dọa sợ.

 

“Không cần mạng nữa hay sao, trời mưa mà còn lái xe nhanh như vậy.” Bạch Hạ nhìn về phía đèn sau của chủ xe trong chớp mắt biến mắt kia kháng nghị một câu.

 

Còn cô thì cực kỳ cẩn thận lái xe tìm thấy được cửa hàng dành cho mèo ở gần đây. Chủ nhân của chiếc xe SUV chính là Hình Nhất Phàm, sau khi ăn xong, anh về nhà nhớ đến hình như cửa số vẫn chưa đóng chặt, sợ Tiểu Dã trèo cửa ra ngoài.

 

Hình Nhất Phàm nhanh chóng đến trước cửa nhà, ấn vân tay mở cửa, anh lo lắng gọi một tiếng: “Tiểu Dã…” Bình thường vừa nghe thấy tiếng của anh thì mèo con đã vội vàng chạy đến tìm anh, vậy mà giờ lại im lặng.

 

“Tiểu Dã…” Trong lòng Hình Nhất Phàm có một loại dự cảm không lành, anh gọi lớn sau đó tìm một lượt từ trong phòng khách rồi đến phòng anh, tìm kiếm mọi ngóc ngách từ trên dưới phòng khách.

 

“Tiểu Dã…” Hình Nhất Phàm đi đến trước khe cửa sổ chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, nhìn thấy cái ghê bên cạnh rồi lại tính toán độ cao khoảng cách cửa sỏ.

 

Đầu óc như muốn nổ tung, anh lập tức mở cửa ra ngoài cũng không màng đến bên ngoài trời vẫn đang mưa, thân hình thon dài bước ra ngoài màn mưa.

 

*Tiểu Dã, em ở đâu rồi Tiểu Dã?” Hình Nhất Phàm bước đến mở cửa vườn, rồi lại từ trong vườn đi ra, lúc này mái tóc màu đen của anh đã ướt sũng trông cực kỳ rối, khuôn mặt đẹp trai cũng dính đầy hạt mưa, chảy xuống dọc theo mũi đến bờ môi anh, rồi chảy xuống cổ áo len của anh.

 

Nhưng lúc này, anh làm gì còn quan tâm đến bản thân ướt thành hình dạng như thế nào nữa? Anh chỉ muốn tìm thấy mèo của anh.

 

Hình Nhất Phàm tìm mọi nơi trong hoa viên mà mèo con có thể trồn một lượt, nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng mưa, ngay cả tiếng kêu nhỏ của mèo cũng không có.

 

Thời tiết lạnh như này, nếu như sau khi anh đi mà Tiểu Dã chạy ra ngoài ướt mưa, lúc này e rằng sắp bị đông cứng TÔI.

 

“Tiểu Dã…” Hình Nhất Phàm nhíu chặt mắt, lộ ra vẻ đau lòng và tự trách.

 

Là do sự bắt cẩn của anh khiến Tiểu Dã mắt tích. Lúc này, anh có một loại tuyệt vọng rằng cả đời này cũng sẽ không tìm thấy Tiểu Dã nữa, thậm chí mèo nhỏ của anh cũng đã chết ở một góc nào đó trong hoa viên này, còn anh thì lại không có cách gì khác. Hình Nhất Phàm từng bước nặng nề trở về nhà, cả người anh đều ướt sũng, từ đầu đến chân đều dính nước mưa, trời lạnh mùa đông như này khiến cả người lạnh toát, nhưng trong lòng anh lại càng trống trải giống như làm mắt đi một món bảo bối vậy.

 

Tuy nhiên anh lại không biết, con mèo nhỏ anh yêu thương lúc này lại đang lười biếng nằm ngáp ở trong chiếc lồng ấm áp, bên cạnh còn có một cô gái mảnh mai xinh đẹp đang cùng ông chủ lựa chọn những dụng cụ nuôi mèo. Bạch Hạ chọn hết mọi thứ tốt, dù sao cô một mình sống ở trong căn biệt thự lớn như vậy cũng muốn nuôi một con mèo, mèo vừa sạch sẽ lại dính người, cực kỳ đáng yêu.

 

Trong căn biệt thự sáng trưng, Hình Nhất Phàm tắm xong mặc một bộ đồ ngủ, trên người còn khoác một chiếc áo tắm sạch sẽ, nhưng trên mặt anh lại giống như thất tình vậy, tràn đầy cảm giác bi thương.

 

Ánh mắt anh trống rỗng nhìn vào một chỗ, thậm chí ngay cả hốc mắt anh cũng có chút đỏ.

 

Những đồ dùng để nuôi Tiểu Dã cần còn, bát cơm, ổ và chiếc gậy trêu đùa nó vẫn còn ở đây.

 

Nhưng con mèo nhỏ đó lại không còn nữa.

 

Hình Nhất Phàm nhắm chặt mắt, anh cầm điện thoại nói với Lam Thiên Thần ở đầu dây bên kia: “Mình làm mắt Tiểu Dã rồi.”

 

“Cái gì? Nhanh như vậy đã làm mắt rồi sao?” Lam Thiên Thần ở bên kia cực kỳ kinh ngạc hỏi: “Sao lại mát được?”

 

“Buổi trưa mình đồng ý với mẹ về nhà ăn cơm, mình nghĩ trời mưa không tiện đem mèo theo nên để nó ở nhà, nào biết được cửa sổ có một khe hở, nó liền từ chỗ đó trốn đi, không tìm thấy nữa.”

 

“Mèo nhỏ như vậy, cho dù ra ngoài cũng không thể tự mình quay về.” Lam Thiên Thần cũng thở dài.

 

Hình Nhất Phàm che mặt: “Lát nữa ra ngoài uống rượu đi!

 

Tâm trạng của mình không tốt.”

 

“Được! Ngày mai đi rồi, đi một năm mới về, thư giãn một chút cũng tốt, bây giờ mình ra ngoài, gặp nhau chỗ cũ.”

Bình luận

Truyện đang đọc