TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 194:

Anh Không Kén Chọn Dưới ánh đèn rực rỡ, cô như một âm hồn với mái tóc dài tung bay trong gió, kéo theo một bóng đen mảnh mai, thon dài.

Khi Tô Hi nghe thấy tiếng anh đi ra, không khỏi quay đầu lại, phát hiện anh đang đứng ở ngưỡng cửa bên cạnh ban công, ôm cánh tay, nghiêng người chăm chú nhìn cô.

Tô Hi vừa trải qua một cú ngã, túi xách của cô ấy không biết rơi đâu, cũng may trong túi chỉ có điện thoại di động và son môi, không có gì quan trọng.

“Vừa rồi cảm ơn anh!” Tô Hi nghiêm túc cảm ơn.

“Cảm ơn thế nào?” Ôn Lệ Thâm híp mắt, ánh mắt khóa chặt cô.

Đôi mắt trong veo ngập nước của Tô Hi hơi mở to, cô nói cảm ơn còn chưa đủ sao? Cần phải dùng hành động để cảm ơn? Nhưng ai bảo anh cứu cô? Anh muốn thế nào thì cô cảm ơn như thế! “Vậy anh muốn cảm ơn thế nào?” Tô Hi chỉ đành nghe ý kiến của anh rồi lại tính tiệp.

Ngữ khí này của cô khiến khuôn mặt tuần tú của người đàn ông hiện lên một tia ấm áp mơ hồ, đôi môi mỏng khẽ câu lên: “Có phải chỉ cần tôi nói ra cách cảm ơn, cô sẽ làm như vậy không?” Tô Hi lập tức nghe ra có mối nguy hiểm Ä z . HA 2 ˆ^ ân chứa trong giọng điệu của anh, cô nhanh chóng thay đổi lời nói: “Hay ngày mai tôi mời anh đi ăn cơm?” “Cô còn nợ tôi mười bữa.” “Vậy thì thêm một bữa đi.” Tô Hi vội nói.

Trong đáy mắt Ôn Lệ Thâm lóe lên một tia tính toán phức tạp, ánh mắt hiện lên một tia kiên định: “Đêm nay ở bên cạnh tôi, xem như là cảm ơn.” Tô Hi sợ tới mức bám chặt vào lan can bên cạnh, tức giận nhìn anh: “Anh Ôn, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi. Cho dù anh có cứu tôi đi chăng nữa thì cách trả ơn của  tôi cũng không như anh nghĩ.” “Vậy cô nghĩ tôi muốn cô làm gì?” Ôn Lệ Thâm cân nhắc, cười hỏi.

Ý từ chối trên mặt Tô Hi càng lộ rõ: “Cho dù là anh có ơn cứu mạng, nhưng tôi cũng sẽ không bán rẻ thân thể mình để cảm ơn.” “Có phải cô nghĩ nhiều rồi không? Ý tôi là cô ở cùng, đồng hành ở bên, làm bạn đồng hành về mặt tinh thần, không phải đồng hành về thể xác!” Ôn Lệ Thâm lập tức lạnh lùng phản bác lại cô.

Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hi trực tiếp đỏ bừng, anh… vừa rồi rõ ràng anh đã lừa cô, để cô nghĩ là ý kia, lúc này lại thật sự phủ nhận? Người đàn ông này cố ý đùa giỡn cô? “Ý anh là về mặt tinh thần?” Tô Hi lắp bắp hỏi lại.

“Nếu ý của cô là lên giường, thì cô còn chưa có vinh hạnh như vậy.” Ôn Lệ Thâm trực tiếp xoay người, nhưng là trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia đặc biệt không vui.

Tô Hi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng có chút khó chịu. Người đàn ông này có phải đang hoang tưởng tự đại, tự cho mình là cao quý không? Cô mới không lên giường cùng anhl Đây là một căn phòng tổng thống hai  phòng ngủ, một phòng ngủ chính và một phòng ngủ cho khách, quang cảnh cũng rất đẹp, chỉ là, Tô Hi vẫn muốn tìm lại điện thoại di động, cô hỏi người đàn ông trên ghế sô pha: “Anh có thể bảo người mang cho tôi bộ váy được không? Tôi muốn xuống hội trường tiệc để tìm túi.” “Tôi sẽ cho người đi tìm.” Ôn Lệ Thâm thờ ơ đáp, lấy điện thoại di động ra bấm số.

“Cảm ơn.” Tô Hi đành phải cung kính.

Ôn Lệ Thâm liếc cô một cái: “Cô ngủ trong phòng cho khách hay phòng ngủ chính?” “Tôi… tôi ngủ trong phòng dành cho khách.” Tô Hi không dám chiếm phòng ngủ chính, cô có chút chột dạ khi ở cùng phòng với anh đêm nay.

Ôn Lệ Thâm bắm điện thoại, gọi người của anh đi tìm túi, xong lại bám cho dịch vụ ăn uống, tối nay anh và cô sẽ không đến nhà ăn tự phục vụ. Giờ mới 8h30, đều đói rồi.

Tô Hi trở về phòng và gọi điện thoại cho Amnie. Cô phải nói với mọi người, tối nay ở lại đây, không về phòng.

“Cái gì? Hi Hi, em không về à?” Annie rất lo lắng.

“Đừng lo lắng, em ở một mình trong khách sạn.” Tô Hi an ủi cô.

“Hi Hi, em phải tự trọng, giữ mình trong sạch! Cho dù Ôn Lệ Thâm có đẹp trai,  thân hình chuẩn cỡ nào, thì chúng ta cũng phải giữ được phẩm chất thực sự của một thục nữ, đừng dán lên người cậu ấy đó.” Annie chỉ dạy cô phải dè dặt, cần thận, nếu không thì sẽ rớt giá thảm hại.

Tô Hi lập tức nghẹn họng, Annie nghĩ cô thành người như thế nào vậy? Cô có phải là loại phụ nữ thấy đàn ông là muốn bổ nhào lên không? “Amnie, chị nghĩ đi đâu rồi Vậy, làm sao em có thể chủ động với anh ấy?” Tô Hi trợn mắt.

“Người đàn ông khác thì chị không dám nói, nhưng mà Ôn Lệ Thâm quá mê người, hấp dẫn, chị nhìn thấy còn động tâm, chị tin phụ nữ khi nhìn thấy cũng đều không cầm lòng được, chị cũng lo lắng  cho eml” Nói đến đây, Annie cười lên.

Tô Hi lập tức lắc đầu: “Vậy hôm khác em sẽ giới thiệu anh ấy cho chị!” “Cậu ấy không thèm nhìn chị đâu! Nhưng mà, em có thể nắm lấy. Khi nào cha mẹ giục cưới, em hãy đưa cậu ấy về, đảm bảo rất có thể diện.” “Chị nghĩ nhiều rồi Làm sao có khả năng?” Tô Hi lập tức phản bác: “Em cúp máy đây.” Cúp điện thoại xong, Tô Hi nghe thấy tiếng gõ cửa, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Ôn Lệ Thâm: “Ra ngoài ăn cơm.” Tô Hi thực sự đói bụng rồi, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô  nuốt nước bọt, bước đến bàn ăn trước cửa sổ sát đất, nhìn một bàn đồ ăn ngon, cô liền ngồi xuống.

Bữa tối có bít tết, nửa con tôm hùm, salad, món tráng miệng, rượu vang đỏ, các đĩa được bày một cách tinh tế, kích thích cảm giác thèm ăn.

Tô Hi và Ôn Lệ Thâm không nói chuyện nữa, hai người đều yên lặng ăn cơm, chỉ thỉnh thoảng ngước mắt lên, ánh mắt chạm nhau.

Tô Hi đột nhiên nghĩ đến cô bạn gái lai xinh đẹp của anh tối nay, cô chủ động ngỏ ý: “Hay là tôi về! Để cô bạn gái xinh đẹp đi cùng anh tối nay đến ở cùng anh. Khoảng thời gian tuyệt vời như vậy, nếu lãng phí thì đáng tiếc quá.” Lời nào của cô cũng đều nghĩ cho anh.

Tay cắt bít tết của Ôn Lệ Thâm bỗng dừng lại, anh ngước mắt, không vui liếc cô một cái: “Ăn cơm đi, đừng nói nhảm.” Tô Hi lập tức nhíu mày, người đàn ông này làm sao vậy? Gô cũng là muốn tốt cho anh mà! “Cô gái đó xinh đẹp, lại có thân hình, đừng nói đàn ông nhìn thấy không chịu nổi, đến tôi là phụ nữ còn phải cảm thán, tự t¡ vì không bằng. Nếu anh bỏ qua cảnh đẹp đêm nay thì tôi cũng thấy tiếc cho anh.” Tô Hi đang tính toán để tối nay rời đi.

Ôn Lệ Thâm sao không nghe ra ý của cô? “Tôi là người không kén chọn, chỉ cần là phụ nữ là được. Nếu trong mắt cô, đêm nay là một đêm đẹp, hay là, chúng ta ngủ cùng đi?” Ôn Lệ Thâm nho nhã siết ly rượu đỏ, liếc nhìn cô.

Tô Hi bị dọa tới nỗi sắc mặt cũng hơi thay đổi, Cô chỉ đành cười gượng: “Tôi thì… thôi, dáng vẻ này của tôi anh chắc chắn là chướng mắt. Yến tiệc vẫn chưa tan, bạn gái anh hẳn là chưa rời đi.” Thân trên thon dài của Ôn Lệ Thâm hơi nghiêng về phía cô, giọng nói trầm ấm vang lên: “Không sao, tôi có thể ăn được.” Mặt Tô Hi lập tức đỏ bừng, như có thể vắt  ra nước vậy. Người đàn ông này có ý gì? Anh hình dung cô như đồ ăn? Cô vội vàng, hoảng loạn cắt miếng thịt nướng và nói: “Quên đi, đêm nay chúng ta vẫn nên ngủ riêng giường!” Sắc mặt Ôn Lệ Thâm hơi ảm đạm: “Cái gì? Cô thấy tôi không xứng với cô?” Tô Hi lập tức nhướng mi: “Tôi không nghĩ như vậy!” “Nhưng lời nói của cô như đang ghét bỏ tôi.” Ôn Lệ Thâm giữ chặt không buông.

Tô Hi lắc đầu nói: “Chuyện này không liên quan đến anh. Là gia đình tôi giáo dục rất nghiêm khắc. Cha mẹ tôi tuyệt đối không cho phép tôi làm loạn.” “Nếu không nghiêm khắc, cô liền có thể làm loạn rồi, đúng không?” Ôn Lệ Thâm hỏi.

Tô Hi lập tức dừng đề tài này: “Tôi no rồi, chúc anh ngủ ngon, tôi về phòng đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc