TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1746:

 

“Đi chỗ khác, ai rãnh mà cho con mượn.” Mẹ Lê đẩy con gái ra.

 

“Mẹ, chẳng lẽ mẹ định đi mua sắm à! Khi nào mà mẹ đi mua sắm chẳng được! Sao phải là chiều nay chứ? Chiều nay con phải đi phỏng ván mà! Con gái có thể tự lập như vậy, hai người phải ủng hộ con chứ!” Lê Yên giận dỗi nói.

 

“Có một chiếc Bentley cũ trong ga ra đây, mây năm rồi chưa lái. Con lái chiếc đó mà đi!” Bà Lê lại đẩy con gái ra.

 

“Hứ! Không thèm, con đi taxi.” Lê Yên tức tối bướng bỉnh nói, xách túi chuẩn bị rời đi.

 

“Chìa khóa ở tủ cạnh cửa đấy, tự mình lấy đi.”

 

Lê Yên vừa đi được vài bước, nghe thấy thế thì xoay người vui vẻ ôm lấy mẹ: “Cảm ơn mẹ yêu, con biết ngay con là con ruột của mẹ mà.”

 

“Bà chiều nó hư bây giờ.” Ba Lê ngồi trên sô pha cười mắng.

 

“Do tôi chiều hư hay ông chiều hư hả?” Mẹ Lê không khách khí đáp trả lại.

 

Nhìn hai người mình yêu thương nhất, Lê Yên cảm thấy tràn ngập hạnh phúc, cô ấy vẫy tay nói: “Ba mẹ, con đi đây.”

 

“Lái xe cẩn thận đấy, đừng để đụng xe người khác đấy.”

 

“Con biết rồi! Con là tay lái lâu năm rồi đấy.” Giọng của Lê ‘Yên dần biến mát sau thang máy ở sảnh phụ.

 

Hai ông già nhìn nhau, cùng khẽ thở dài, bọn họ cũng chỉ có một đứa con gái như vậy, còn có thể làm gì nữa chứ?

 

Chỉ có thể cưng chiều nó thôi.

 

Lê Yên cầm chìa khóa, nhìn chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ mà ba cô ấy đã tặng mẹ cô ấy hồi đầu năm, cô ấy thầm nghĩ, sau này mình cũng sẽ kiếm một người đàn ông như ba.

 

Vừa chiều chuộng vợ, yêu vợ, việc gì cũng ưu tiên ý kiến của vợ.

 

Chỉ là trên đời này, biết tìm đâu ra một người đàn ông tuyệt vời như ba mình cơ chứ?

 

Thật là có đốt đèn cũng khó tìm ấy chứ! Lê Yên lái xe thể thao của mẹ đi ra ngoài, xem thời gian thì cô ấy có thể thong thả từ từ chạy tới chỗ phỏng vần.

 

Toà soạn tạp chí thời trang Gudi mà Lê Yên sắp phỏng vấn nằm trong một tòa nhà trung tâm thương mại ở trung tâm thành phó, môi trường làm việc trong tương lai của cô có vẻ rất tốt.

 

Đây cũng là điều mà Lê Yên hướng đến.

 

Lê Yên sắp đến gần một cột đèn giao thông thì đột nhiên cô ấy nghe thấy có tiếng gầm rú của một chiếc xe thể thao vượt qua bên cạnh cô, ngạo mạn chen lên trước xe của cô.

 

“Chết tiệt, tưởng làm vậy là giỏi hả!” Lê Yên bực bội oán giận.

 

Cô cứ như vậy đi sau chiếc xe thể thao phía trước qua hai cái đèn giao thông, Lê Yên đã chuyển làn chuẩn bị vượt qua anh ta, ai ngờ, đột nhiên có một chiếc xe điện không biết từ đâu lao thẳng tới trước đầu xe của cô.

 

“AI” Lê Yên đã đạp chân ga rồi, trong tình huống này, cô chỉ có thể đánh tay lái sang trái, vậy nên đầu xe của cô rất tự nhiên mà hôn lên chiếc siêu xe màu xám bạc ngầu lòi bên cạnh, đó còn là một chiệc Bugatti đất tiên nữa chứ?

 

“Toi rồi!” Lê Yên trừng lớn mắt, đầu óc ong ong trồng rỗng, lúc cô ngước lên tìm chiếc xe điện phóng vụt đến ban nãy thì nó đã biến mát tăm.

 

Cô vội vàng đẩy cửa xuống xe, mà lúc này, người ngồi trên ghế lái của chiếc xe thể thao cũng xoa cổ bước xuống xe.

 

Chỉ thấy chủ xe là một người đàn ông có dáng người cao lớn, mặc bộ vest thời thượng màu xám, trên mặt đeo kính râm, khuôn mặt tuấn tú dưới cặp kính râm thể hiện rõ vẻ nam tính quyền rũ của anh.

 

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Lê Yên chạy tới xin lỗi người chủ xe này.

 

Người đàn ông ngắng đầu nhìn, đôi mắt đẹp của Lê Yên lập từng trợn tròn, mặc dù kính râm che hết nửa trên của khuôn mặt, nhưng trong nháy mắt cô vẫn nhận ra người này là ai.

 

“Là anh!” Lê Yên mắt chữ A mồm chữ O, kinh ngạc hô lên.

 

Ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông giơ lên tháo kính râm ra, toàn bộ khuôn mặt hoàn mỹ của anh lộ ra, đồng thời, cũng để lộnđôi mắt màu hổ phách đang tràn đầy lửa giận của anh.

 

“Là cô!” Giọng anh nghiến răng nghiền lợi, rõ ràng là đã nhận ra cô.

 

“Đúng, là tôi.” Lê Yên ngượng ngùng cười, tông ai không tông lại tông phải xe của anh ta, thật là oan gia ngõ hẹp ma.

Bình luận

Truyện đang đọc