TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 821: Ở Chung Phòng

Trang Noãn Noãn ở trong phòng của Kiều Mộ Trạch, dù sao họ cũng là hai người xa lạ nên vẫn còn có chút ngại ngùng, Trang Noãn Noãn nằm ở trong phòng khách, nếu như không phải vì uống nước hay gì đó thì cô sẽ không ra ngoài.

Nằm ở phòng khách sạn nơi ba mẹ cô xảy ra chuyện, cách ngày xảy ra đã sắp được bốn năm, muốn điều tra cái gì cũng đều không biết điều tra từ đâu, cộng thêm việc cô ở đây cũng không có quan hệ, bây giờ cô đặt hết hi vọng lên người Kiều Mộ Trạch.

Hi vọng anh có thể điều tra ra được cái gì đó từ trong khách sạn, bất kể là ai thì cô cũng chỉ muốn tìm hiểu sự thật về cái chết của ba mẹ cô.

Trang Noãn Noãn chuyển đi, hai người đàn ông ở phòng đối diện nhanh chóng phát hiện ra, họ đem sự việc này báo cáo với Lý Đạt, Lý Đạt nhờ người quen điều tra một chút việc Trang Noãn Noãn vẫn chưa trả phòng, điều này chứng tỏ cô vẫn ở trong khách sạn.

Lý Đạt căn dặn hai người này không được ra tay ở trong khách sạn, như vậy thì ý định giết người của bọn họ sẽ bị bại lộ.

Tốt nhất là có thể ở bên ngoài khách sạn dùng cách thức bất ngờ để khiến Trang Noãn Noãn chết giống như ngoài ý muốn.

Trang Noãn Noãn ở trong phòng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, cô không khỏi có chút kinh ngạc, cô không ra ngoài, vì sợ làm phiền đến người đến người đàn ông này tiếp khách.

Nhưng mà rất nhanh phòng cô cũng bị gõ cửa, cô mở ra nhìn thấy Kiều Mộ Trạch đứng ở cửa nói với cô: “Tôi cho gọi một vài nhân viên cũ đến vì muốn hỏi sự việc của năm đó, cô cũng cùng ra nghe đi.”

Trang Noãn Noãn lập tức sửng sót, cô gật đầu: “Được!”

Cô bước ra khỏi phòng, nhìn thấy năm người nhân viên của khách sạn ngồi trên ghế sofa ở trong phòng.

Sau khi Kiều Mộ Trạch ngồi xuống, anh võ võ vị trí bên cạnh chỉ Trang Noãn Noãn: “Ngồi đi!”

Trang Noãn Noãn ngồi xuống nhìn nhân viên ngồi đối diện, hi vọng có thể biết được một số tin tức của năm đó.

Kiều Mộ Trạch bắt đầu hỏi.

“Sự việc vào tháng tám của bốn năm trước, tôi tin rằng mọi người năm đó cũng đều bị ảnh hưởng, có thể nói thử xem xem cách nghĩ trong mắt mọi người đối với chuyện này được không?” Nói xong, anh nhìn người nhân viên đầu tiên.

Nhân viên này khoảng ngoài ba mươi tuổi, cô ấy gật đầu: “Tôi làm ở bộ phận ăn uống, đối với vị quản lý giám sát này cực kỳ có ấn tượng, ông có một người vợ xinh đẹp dịu dàng, tôi còn nhớ ngày hôm đó bọn họ gọi đồ ăn ở khách sạn, tôi là người đẩy xe đưa thức ăn, lúc đó cách thời gian bọn họ xảy ra chuyện khoảng tầm một tiếng, tôi hoàn toàn không thể ngờ rằng bọn họ sẽ tự sát.”

“Lúc đó tâm trạng của bọn họ như thế nào? Họ có cãi nhau hay không?” Kiều Mộ Trạch tiếp tục hỏi.

Trong đầu Trang Noãn Noãn dường như có thể tưởng tượng ra được cảnh ba mẹ cô ở trong khách sạn này, cô kìm chế nỗi đau trong lòng lắng họ nói tiếp.

“Tâm trạng của bọn họ rất tốt, quản lý Trang còn bảo tôi lầy cho một chai rượu nho, trông cực kỳ ngọt ngào ân ái.”

“Cũng chính là nói ở trong mắt cô, bọn họ căn bản không giống với người muốn tự sát.”

“Tuyệt đối không giống.”

Kiều Mộ Trạch nhìn người thứ hai: “Cô cũng nói một chút về suy nghĩ của mình đi.”

“Tôi là nhân viên lễ tân, lúc quản lý Trang và vợ của ông ấy đến là do tôi tiếp đón, tôi cũng như vậy cảm thấy cuộc sống của họ tràn đầy sức sống, bọn họ là người tốt.”

Tiếp theo là người thứ ba, thứ tư đều nói lên suy nghĩ của mình, bọn họ đều một mực cho rằng vợ chồng quản lý Trang không tự sát.

“Vậy mọi người có biết trước khi bọn họ tự sát có từng đi đâu hay là từng làm việc gì không?”

Người phụ nữ thứ năm nghĩ một chút rồi nói: “Có một việc khiến tôi có ấn tượng, sáng hôm đó bọn họ đi ra ngoài một chuyến, gần chỗ chúng tôi có một bức tường khóa, có rất nhiều khách du lịch đều thích viết tên người mình thích lên đó rồi khóa lại trên tường, tôi nghe nói bọn họ từng đến đó.”

“Ngoài chỗ đó ra?” Kiều Mộ Trạch nhướng mày hỏi.

“Không còn nữa.”

Những người khác cũng lắc đầu, dù sao lúc đó bọn họ cũng có công việc của mình, nên ít khi chú ý đến cuộc sống của người khác.

Đây đều là những người đã từng tiếp xúc với vợ chồng quản lý Trang năm đó.

Sau khi tiễn những người nhân viên đi, ánh mắt Trang Noãn Noãn đờ đẫn nhìn xuống mặt đất, đột nhiên cô cảm thấy bất lực, sự việc đã trôi qua rất lâu rồi, cô không có cách nào điều tra thêm được nhiều thứ hon..

Kiều Mộ Trạch nhìn đồng hò, lúc này thời gian cũng đã muộn, thời gian sắp quá bữa tối rồi.

“Bữa tối muốn ăn gì cô tự mình gọi đi, tôi ra ngoài một chút, muộn mới về.” Kiều Mộ Trạch nói với cô.

Trang Noãn Noãn gật đầu, trong ánh mắt hiện lên tia cảm kích: “Cảm ơn anh, Kiều tổng.”

Kiều Mộ Trạch nhìn cô: “Không cần phải cảm ơn, tôi chỉ có thể cố hết sức giúp cô, nếu như vẫn không có kết quả tôi cũng không còn cách nào khác.”

Trang Noãn Noãn cũng không thể ép buộc được tất cả, nhưng cho dù thế nào cô vẫn muốn cảm ơn anh.

Kiều Mộ Trạch rời đi, Trang Noãn Noãn một mình gọi đồ ăn, buổi tối cô đứng trên ban công, có lẽ cô không thể điều tra được thêm nhiều việc nữa nhưng cô muốn làm những việc mà ba mẹ cô đã từng làm.

Cô nghĩ sáng sớm mai sẽ đi tường khóa xem thử! Đó là nơi cuối cùng mà ba mẹ cô từng đến.

Mười một giờ đêm Trang Noãn Noãn đang ngủ, bóng dáng Kiều Mộ Trạch vừa quay trở về, động tác đóng cửa của anh nhẹ nhàng, nhìn về phía phòng khách một chút rồi bước về phòng mình.

Trong nhà có thêm một người, đối với anh mà nói cũng không ảnh hưởng quá nhiều.

Sáng sớm.

Báo thức điện thoại của Trang Noãn Noãn kêu lên khiến cô tỉnh giấc, cô tắt báo thức, bên ngoài cửa sổ có sương mù, buổồi sáng sương mù dày đặc nhưng cô vẫn muốn đi đến chỗ tường khóa.

Ý nghĩ này có chút mạnh mẽ mà cố chấp, Trang Noãn Noãn dậy vệ sinh cá nhân, cô không ăn sáng, lúc ra ngoài là khoảng tám giờ sáng.

Khi Trang Noãn Noãn ra ngoài, người của Lý Đạt sớm đã ở đại sảnh đợi cô.

Tạm thời bọn họ không biết Trang Noãn Noãn ở phòng nào, cách tốt nhát là ôm cây đợi thỏ chờ cô xuất hiện.

Mà Trang Noãn Noãn vừa đúng lúc xuất hiện ở trong tầm mắt bọn họ, hai người đàn ông cải trang ngồi đọc báo, ánh mắt nhìn Trang Noãn Noãn chằm chằm hiện lên ý đồ xấu.

Trang Noãn Noãn ở cửa khách sạn hỏi bảo vệ về bức tường khóa gần đây, bảo vệ thuê cho cô một chiếc xe của khách sạn rồi đưa cô đi.

Sau khi Trang Noãn Noãn ngồi lên xe, đằng sau có một chiếc xe màu đen bám theo cô, chiếc xe đen của thủ hạ Lý Đạt bắt đầu hành động.

Sau khi Kiều Mộ Trạch thức dậy, anh nhìn về phía cửa phòng khách, anh muốn gọi phục vụ giúp cô gọi một phần đồ ăn sáng.

Anh đưa tay ra gõ cửa, nhưng trong phòng không hề đáp lại, anh dơ tay mở cửa, chăn bông bên trong đã được gấp gọn gàng mà Trang Noãn Noãn thì đã không còn ở trong phòng nữa.

Trái tim Kiều Mộ Trạch không khỏi thắt lại, cô gái này mới sáng sớm đã chạy loạn đi đâu rồi?

Mặc dù Kiều Mộ Trạch biết cô không còn là đứa trẻ cần người khác lo lắng, nhưng trong lòng anh vẫn có một chút lo lắng.

Anh đưa tay cầm lấy điện thoại của khách sạn, gọi đến quầy lễ tân hỏi về tình hình đi lại của Trang Noãn Noãn.

Trong khách sạn sẽ có một số hành khách ghi chép lại việc đăng ký ra ngoài của mình, đặc biệt là ghi lại việc sử dụng ô tô.

¡ Đúng lúc cũng có Trang Noãn Noãn, mục đích của cô là đên địa điểm của bức tường khóa ở gần cách đó mười km.

Kiều Mộ Trạch nhíu mày, cô ấy đi đến đó là bởi vì lời nói của người nhân viên tối qua sao?

Cô có cắt đuôi được đội paparazzi không? Đột nhiên Kiều Mộ Trạch cười nhạo chính mình, hình như anh không phải là người giám hộ của cô gái này! Cũng không cần thiết phải quan tâm đến hết mọi việc của cô.

Kiều Mộ Trạch gọi phục vụ ăn sáng, ngẳng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ vẫn còn một đám sương mù, trong đầu anh không khỏi nghĩ đến dáng vẻ của Trang Noãn Noãn, sương mù lớn như vậy cô thật sự không sợ việc ra ngoài một mình sao?

Thành phố này mặc dù cũng an toàn, nhưng dù sao cô cũng là người nước ngoài lại mỏng manh yếu đuối như vậy, nhỡ đâu gặp phải kẻ xấu thì ngay cả sức phản kháng cũng đều không có. Đột nhiên Kiều Mộ Trạch phiền muộn cắn chặt môi mỏng, gọi điện cho khách sạn bảo bọn họ chuẩn bị xe cho anh ra ngoài.

Vài phút sau, Kiều Mộ Trạch ngồi lên xe rời khỏi khách sạn, anh lái xe về phía bức tường khóa.

Sương mù hôm nay đặc biệt dày, ngay cả trong thành phố cũng thấy lớp sương dày đặc, anh lái xe tương đối chậm, lúc đến nơi sương mù đã tản đi một chút nhưng tầm nhìn vẫn bị che khuất.

“Tiểu thư đến nơi rồi, chính là chỗ này.” Tài xế chỉ vào bức tường mờ ảo phía trước, đó là một bức tường đầy ổ khóa, có cao có thấp, phía sau tường còn có một bức tranh vẽ nguệch ngoạc cảm giác trông cực kỳ mang tính nghệ thuật.

Ở nơi này có một loại không khí thần kỳ không thể giải thích được, đại khái là trong lòng mỗi người ở đây đều có một niềm tin, cảm thấy ổ khóa này có thể khóa chặt hai trái tim ở bên nhau mãi mãi không chia lìa.

Trang Noãn Noãn đẩy cửa xuống xe, vì cô ở đây một lúc nên bảo tài xế đi trước, buổi trưa cô sẽ tự mình bắt xe quay trở lại khách sạn.

Cô bước về phía tường khóa, tưởng tượng ba mẹ cô năm đó cũng có ỗ khóa ở đây, tượng trưng cho tình yêu của bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc