TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 950: Kiều Mộ Trạch Về Nước

“Ba sẽ đưa con ra nước ngoài, từ giò trở đi, không có sự cho phép của ba không cho phép trở về, khụ… khụ…” Y Cảnh Long thực sự bị chọc giận tới muốn phát bệnh.

 

Lam Sơ Niệm đau lòng vỗ nhẹ ngực của ông: “Ba, đừng nóng giận.”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Tư Nhã tái đi, trong đầu đầu tiên nghĩ tới chính là tài sản để lại của ba mình, lẽ nào cô ta sẽ không được hưởng hay sao?

 

“Ba, con không có đi đâu cả, con chỉ muốn bên cạnh ba thôi.”

 

Trong ánh mắt Y Cảnh Long đã hét sức thất vọng rồi, ông thở dài một hơi nói: ‘Được rồi! Con trước hết có thể không đi, chờ thấy mẹ con xử án xong rồi hãy đi!”

 

“Ba, mau cứu mẹ con đi! Mẹ con ở cạnh ba vài chục năm rồi, ba không thể vô tình như thế.” Y Tư Nhã khẩn cầu.

 

“Ba hận không thể tự tay mình giết bà ta.” Ánh mắt Y Cảnh Long thực sự rất tức giận.

 

Y Tư Nhã sợ hãi lùi lại một bước, thực sự là đáng sợ.

 

Nước M, trong một biệt thự tư nhân, lúc này, đèn mở lên, bên trong bốn người đàn ông đang đánh bài.

 

Mà trong tầng hầm, Lý Đức cùng bạn gái của anh ta bị trói chặt trên ghế, hai người đã bị trói tại đây mấy ngày rồi, đói đến mức hai mắt biến thành màu đen, cảm thấy cuộc đời VÔ vọng.

 

Cách biệt thự không xa, ba chiếc xe địa hình màu đen lặng lẽ dừng lại, chỗ ngồi giữa phía sau, một đôi mắt lạnh lùng đưa mắt nhìn căn biệt thự, người anh muốn cứu chính là ở trong biệt thự này.

 

“Kiều tổng, hiện tại xông vào không?”

 

“Chúng ta chỉ muốn cứu người, không làm họ bị thương.”

 

Kiều Mộ Trạch trầm giọng nói.

 

“Những người này, đều là tay chân Kiều Huy Dương mời tới, người của chúng ta đi vào, sợ là sẽ bị thương, chỉ là sẽ không chết người.”

 

“Các cậu mau chóng dẫn người ra càng sớm càng tốt.”

 

Kiều Mộ Trạch trầm giọng phân phó.

 

Vệ sĩ xuống xe, lập tức phân tán bồn phía tại biệt thự tiền hành tập kích bất ngờ, mà giờ khắc này, thủ hạ của Kiều Huy Dương đã sớm hạ thấp cảnh giác, có hai tên đang vì thua tiền mà buồn bực, bốn tên đều nhìn chằm chằm tiền của một người trong đó, định lấy lại vốn.

 

Tất cả bọn chúng tụ ở một phòng, có hai người đàn ông xách theo đồ mua ngoài từ cửa chính gõ cửa, mà những vệ sĩ khác từ phía sau đi vào tầng hằm tìm người.

 

“Các người là ai?” Có một người đàn ông đầy cửa đi ra.

 

“Các anh order thức ăn ngoài tới rồi đây.”

 

“Tụi mày có ai order đồ ăn ngoài không?”

 

“Không có!”

 

“Chúng tôi không có ai order đồ ăn ngoài cả. Có phải giao.

 

sai rồi hay không?” Người đàn ông này nhìn chằm vào vật trong tay anh.

 

Đúng lúc này, vệ sĩ từ trong hộp đồ ăn lấy ra một khẩu súng chĩa thẳng vào đầu người đàn ông trước mặt: “Không được nhúc nhích.”

 

Ba người đàn ông khác lập tức bị hai vệ sĩ khác tiến vào khống chế được.

 

Lý Đức cùng bạn gái của anh ta được giải cứu khỏi tầng hầm không bị chút thương tổn gì, đưa lên xe. Xe Kiều Mộ Trạch chạy thẳng đến phía sân bay, máy bay ở đó đã chờ bọn họ, chuẩn bị cất cánh bắt cứ lúc nào.

 

Ngồi ở trên máy bay, Lý Đức cùng bạn gái của anh ta ăn ngấu nghiến, không để ý hình tượng ăn uống nữa, bọn họ thật muốn đói ngắt đi thôi, đời này chưa từng gặp phải đối xử như vậy, người của Kiều Huy Dương, căn bản không coi bọn họ là người, dù sao sớm muộn cũng muốn giết chết.

 

“Cảm ơn các anh, cảm ơn các anh cứu tôi.” Lý Đức kích động đến nỗi muốn khóc, ôm chặt lấy bạn gái mình, bạn gái của anh ta cũng có cảm giác được tái sinh lại.

 

Máy bay Kiều Mộ Trạch bay thẳng về nước.

 

Lúc này, ở nơi Lý Đức bị bắt cóc, bốn người đàn ông đều bị đánh, bọn họ cũng không dám báo cáo chuyện này, quyết định thu dọn đồ đạc đường ai nấy đi.

 

Kiều Huy Dương nuôi một nhóm tay chân, kẻ trung thành nhất với ông ta đã bị chính tay ông tống vào ngục, những kẻ khác đều vô dụng.

 

Lúc này, Kiều Mộ Trạch một mình chiếm một khoang yên tĩnh, anh đang chống má nhắm mắt nghỉ ngơi, chân của anh bị thương còn chưa khỏi hẳn, cho nên, vừa rồi đi vào bắt người, anh chỉ có thể để cho cáp dưới tiền vào.

 

Hai ngày chạy đi cùng với bay, làm anh cũng có chút buồn ngủ, chẳng qua, nghĩ đến có một cô gái đang mong đợi anh trở về ở nước nhà, anh liền muốn trở về nhanh hơn.

 

Ngồi trong tù Lý Đạt suốt đêm không dám ngủ, ông đang chờ tin tức của con trai, hiện tại, ông không cầu gì khác, chỉ cần con trai sống, chỉ cần đời sau của ông được kế thừa, coi như cho ông chết đi, ông đều cam tâm tình nguyện.

 

Ông ta cũng hối hận vì tất cả những gì mình đã phạm phải năm đó, nếu như cho ông ta một cơ hội, hơn 20 năm trước ông có cơ hội làm việc này thay cho Kiều Huy Dương, ông ta sẽ từ chôi, cũng không nên cầm tiền, bán mạng thay Kiều Huy Dương.

 

Sáng sớm.

 

Trải qua cả đêm chưa chợp mắt, cả người Y Cảnh Long cũng già đi trong nháy mắt, mái tóc đen của ông biến thành bạc trắng, đau đón thêm tự trách, làm cho ông sau một đêm bạc đầu.

 

Lam Sơ Niệm vẫn trông chừng ba mình đến ba giờ sáng cũng chưa ngủ, nhưng ngày hôm qua cô trải qua mọi chuyện, cũng khiến cô lao lực quá độ, ở trong lòng Lam Thiên Hạo, cô mơ mơ màng màng thiếp đi.

 

Nhưng vào buổi sáng khi cô đẩy cửa vào thăm ba, nước mắt của cô cũng lặng lẽ rơi, tuy là tối hôm qua nhìn như ba đã bình tĩnh lại, nhưng nội tâm của ông đã chịu bao nhiêu đau buồn, nên mới trong một đêm, đã già thêm mười tuổi?

 

Sáng sớm Y Tư Nhã đã thức dậy, thấy ba ngồi trên ghé sofa, cũng không dám tin rằng dáng vẻ nho nhã của ba thay đổi hoàn toàn.

 

Cuối cùng cô ta cũng biết, bản thân cùng mẹ đã khiến ông tức giận thành như thế nào rồi, cô ta yên lặng ngồi ở một bên không nói gì.

 

Cảnh sát bên kia vẫn còn đang cân nhắc mức hình phạt cho vụ án của Trương Đinh Hương, cần chờ mấy ngày mới biết được kết quả. Buổi sáng, ba mẹ Lam nghe con trai kể tắt cả phát sinh ngày hôm qua, đều lo lắng từ nhà chạy tới đây.

 

Chờ lúc bọ họ bước vào nhà, nhìn thấy Lam Sơ Niệm tiều tụy cùng hai mắt đỏ hoe, đều cực kì đau lòng.

 

“Sơ Niệm, Sơ Niệm…” Lam phu nhân đau lòng ôm cô vào trong lòng, thương yêu như con gái ruột.

 

Lam Thiên Thần cũng tới, người nhà họ Lam mang tới một loại sức mạnh ấm áp to lớn, làm cho Y Cảnh Long có chút an ủi.

 

Y Tư Nhã ngồi ở một bên, tối hôm qua cô ta thật sự hận Lam Sơ Niệm cả một đêm, nghĩ đến sự xuất hiện của cô ta mới hại mẹ mình ngồi tù, lại khiến ba như vậy mà oán hận cô ta.

 

Nhưng bây giờ, trong ánh mắt cô ta tất cả đều là đố kị, cô ta tận mắt nhìn Lam Sơ Niệm ở trong mắt của người nhà họ Lam, xem như châu báu, nhìn trong gia cảnh giàu có này, Lam Sơ Niệm lại thành toàn bộ tiêu điểm chú ý của nhà họ Lam.

 

Y Cảnh Long được ông Lam an ủi, hai người ba gặp lại nhau, đều có chung một cảm xúc, đó chính là tình yêu đối với Lam Sơ Niệm.

 

Y Tư Nhã yên lặng rời đi, bởi vì trường hợp như vậy, chỉ sẽ kích động tới cô ta, hơn nữa, bởi vì tắt cả những gì mẹ cô ta đã làm, khiến cho cô ta cảm thấy xấu hỏ, dường như người khác nhìn thấy ánh mắt của cô ta, làm cho cô ta cảm thấy bản thân bị chê cười.

 

Cô ta cảm thấy tất cả mọi chuyện mẹ làm, khiến cho trên người cô ta mang một cảm giác sỉ nhục. Người nhà họ Lam tới, Y Cảnh Long nhìn con gái được cưng chiều, được bọn họ coi như con gái ruột mà nuôi nắng chăm sóc, quả thực giảm bớt cảm giác áy náy trong lòng ông, làm cho ông cũng lây cảm xúc này, cảm thấy ông trời vẫn là ưu đãi lấy người nhà của ông.

 

Một người cần nhất, là một khao khát tinh thần, một niềm đam mê cuộc sống, tối hôm Y Cảnh Long trải qua cảm xúc tan vỡ một lần, ông thân làm đàn ông, không thể lớn tiếng khóc, không thể giống như con nít trút hết cảm xúc của mình, ông chỉ có thể kiềm nén, mà tổn thương nhát chính là thân thể ông.

 

Ông bà Lam cũng thật không ngờ, gia thế phía sau Lam Sơ Niệm sẽ liên hệ tới vụ án lớn như vậy, hiện tại, sau cơn mưa trời lại sáng, những thứ sẽ gây tổn thương tới cô, đều xa rồi.

 

Bây giờ bọn họ sẽ chờ phán quyết xét xử Trương Đinh Hương.

 

Trang Noãn Noãn cũng ở trong biệt thự lo lắng chờ Kiều Mộ Trạch trở về, Dương Lệ mời tới đầu bếp cao cáp, đặc biệt vì cô điều chỉnh một ngày ba bữa, nhưng gần đây Trang Noãn Noãn vẫn ngày càng gây rồi, cô nhìn thấy đều đau lòng.

 

Trang Noãn Noãn căn bản không có gì hứng thú, trong lòng chất chứa nhiều chuyện, cô chỉ muốn Kiều Huy Dương nhận lấy trừng phạt của ông ta, thay ba mẹ lật lại bản án.

 

Ở dưới ánh mặt trời buồi trưa, một chiếc máy bay tư nhân to lớn vững vàng đáp xuống đắt.

 

Ở cửa sân bay, Kiều Mộ Trạch mang theo vệ sĩ, dẫn hai người Lý Đức đi thẳng đến chỗ báo cảnh sát, không có chuyện gì quan trọng hơn so với làm cho Lý Đạt lật lại lời khai.

 

Trong trại tạm giam của cảnh sát, Lý Đạt cuối cùng thấy con trai cùng con dâu tương lai bình an, ông thở dài một hơi: “Được rồi, các con đã trở về thì tốt rồi, ba an tâm rồi.”

 

Bha làm sao vậy? Làm sao ba bị giam lại vậy?” Lý Đức không thể tin được khi trở về thì thấy ba mình bị giam giữ, mà Lý Đạt ở trước mặt con trai, vẫn đóng vai trò người ba tốt, ông ta làm tất cả, cũng là vì con trai mình.

 

Bởi vì ông ta ly hôn sớm, chỉ có một con trai, ông ta muốn có tiền tìm lối thoát tươi sáng cho con, không tiếc tốn nhiều tiền đữa anh xuất ngoại, hiện tại, con trai là có tiền đồ, nhưng mà ông ta lại phải ngồi tù.

 

“Lý Đạt, con trai ông đang ở trước mặt ông rồi, ông hẳn biết phải làm sao rồi chứ?” Ánh mắt Kiều Mộ Trạch sắc bén theo dõi ông ta.

 

Lúc này Lý Đạt đột nhiên quỳ xuống trước Kiều Mộ Trạch: “Cảm tạ Kiều thiếu gia, cảm ơn cậu, cậu yên tâm, chuyện này giao cho tôi.”

 

“Hy vọng ông sẽ không để cho chúng tôi thất vọng.” Kiều Mộ Trạch trầm giọng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc