TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 744: Lòng Dạ Anh Xấu Xa

Trước khi diễn thuyết diễn ra vài phút, trong phòng hội trường không ngừng vang lên tiếng trò chuyện, có điều ai cũng vô cùng lịch sự hạ thấp giọng, vào lúc này, cũng chỉ có thể trò chuyện như thê thôi.

Kỷ An Tâm không ngờ lại tình cờ vậy, ngồi ngay đằng sau người đàn ông này. Trái tim cô muốn thả lỏng cũng khó.

“Kỷ tổng, lần sau có vài người bạn thân thiết trong công ty tôi nói muốn gặp mặt cô, trong tay họ cũng cần một vài nhân tài, để hôm khác, chúng ta gặp mặt được không?” Trần tổng thấp giọng hỏi Kỷ An Tâm.

Kỷ An Tâm cũng nhỏ giọng gật đầu: “Được, cảm ơn Trần tổng đã quan tâm việc làm ăn của chúng tôi.”

“Đúng, đúng, có thể nói chuyện làm ăn với đại mỹ nữ như Kỷ tổng, chúng tôi cũng vô cùng hài lòng mà.” Trong giọng nói của Trần tổng tự nhiên thể hiện ra một suy nghĩ muốn gần gũi hơn Kỷ An Tâm.

Dù sao không có cái gan xơ múi, thì cũng phải có cái suy nghĩ xơ múi đúng không? Trứng gà còn có vết nứt nữa là, chuyện gì cũng có cơ hội cả.

Kỷ An Tâm và Trần tổng nói chuyện, người đàn ông ở đằng trước nghe thấy hết cả. Tuy rằng giờ phút này anh đang thấp giọng nói chuyện với người khác, nhưng sự chú ý của anh đặt hết về phía sau. Hoắc Kỳ Ngang là đàn ông, đương nhiên biết rõ suy nghĩ của đàn ông. Người đàn ông đằng sau này có ý nghĩ không an phận với Kỷ An Tâm.

Đương nhiên chỉ có thể nói do Kỷ An Tâm quá hút hồn, khiến cho người đàn ông nào có cơ hội biết cô, đều sẽ có suy nghĩ không đơn giản.

“Kỷ tổng, buỏi tối cùng dùng bữa đi.” Trần tổng không khỏi mở lời, vào lúc này, anh ta là người xa vợ, sẽ lớn gan hơn, mà Kỷ An Tâm trước mắt còn độc thân, nói không chừng có thể tạo ra cơ hội gì.

Kỷ An Tâm cũng chỉ lo chuyện làm ăn, cô cười nói: “Được.”

Kỷ An Tâm vừa nói xong, đã thấy phó tổng thống ngồi trước xoay đầu nhìn cô: “Kỷ tiểu thư, không phải cô quên cuộc hẹn của chúng ta rồi chứ.”

Trong ánh mắt Hoắc Kỷ Ngang mang theo một chút không cui, như đang chất vấn cô.

Còn Trần tổng ở bên cạnh lập tức trọn to mắt, rất bất ngờ khi biết quan hệ của phó tổng thống và Kỷ An Tâm, chẳng lẽ phó tổng thống cũng nhìn trúng ngoại hình của Kỷ An Tâm sao?

Kỷ An Tâm lập tức chau mày, giả vờ quên mát: “Hình như tôi không có hẹn gặp gì phó tổng thống. Chắc anh nhằm rồi, trợ lý của anh nói anh không rảnh mà.”

Hoắc Kỳ Ngang không nghĩ rằng cô lại nghĩ ra cách lảng đi, anh cong môi cười: “Vừa rồi tôi đã xác nhận lại lịch trình với cậu ấy, buổi tối tôi rảnh, vì vậy cứ hẹn gặp đi.” Nói xong, ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang nhìn về phía Trần tổng: “Ngại quá, Kỷ tiểu thư đã có hẹn tối nay với tôi rồi.”

“Không sao không sao, sẽ để ngày khác, ngày khác.” Trần tổng sao dám cướp phụ nữ với phó tổng thống. Hơn nữa, đổi sang hôm khác chắc anh ta không có gan rồi.

Kỷ An Tâm không khỏi bực bội, cô đang có gắng sắp xếp buổi ăn cơm giúp đỡ lợi ích cho công ty, người đàn ông này tự nhiên nhảy ra làm gì?

Nếu ảnh hưởng tới đơn đặt hàng của công ty cô, anh chịu trách nhiệm không?

Hoắc Kỳ Ngang cũng nhận ra sự lo lắng của cô, không khỏi nói với Trần tổng: “Công ty của Kỷ tiểu thư có năng lực nghiệp vụ hàng đầu, sau này mong giúp đỡ nhiều hơn.”

Nói rất thành ý, công ty của Kỷ An Tâm có anh đỡ đầu, sau này nhờ Trần tổng để tâm hơn. Nếu như vậy cũng là cho phó tổng thống thể diện.

“Chuyện đương nhiên, tôi vô cùng coi trọng công ty của Kỷ tổng, sau này các cuộc tuyển dụng người mới đều sẽ giao cho công ty của Kỷ tổng hết.”

“Cảm ơn sự coi trọng của Trần tổng.” Kỷ An Tâm vội vàng cảm ơn một câu.

Lúc này, người chủ trì ở trên bục chủ trì đi tới, trong hội trường mọi người đều tự giác yên tĩnh lại. Người chủ trì bắt đầu nói tới chủ đề ở lần hội nghị này. Ánh mắt Kỷ An Tâm nhìn chằm chằm vào gáy của người đàn ông trước mặt, người khác đều chăm chú nghe thuyết trình nhưng cô thì không tập trung nổi.

` Đã bao lâu không gần gũi vậy rồi, lại bắt đầu đi đánh giá từng đường nét của người đàn ông này rồi.

Mặc dù tóc ngắn đằng sau gáy của anh vừa dài hơn chút, che đi vết thương lần trước để lại, thế nhưng trông kỹ vẫn có thể thấy sơ.

Ánh mắt của cô chuyển từ tóc anh sang vạt áo vô cùng sạch sẽ, vải vóc vô cùng đắt đỏ, âu phục của anh vô cùng vừa vặn.

Ánh mắt Kỷ An Tâm đặt một hồi trên bờ vai cao ngắt của anh, người chủ trì trên bục nói cái gì, cô hoàn toàn không lọt vào trong đầu, tất cả đều chỉ nghĩ về người đàn ông này.

Rõ ràng ở gần như vậy, nhưng có một luồng sức mạnh vô hình đẩy họ đi xa.

Kỷ An Tâm đang nhìn tới thất thần, mà lúc này người đàn ông đằng trước hơi chếch vai một chút, mặc dù không hề quay đầu hoàn toàn để nhìn cô nhưng cô cảm giác anh đang cảm nhận cô.

Kỷ An Tâm lập tức giật nảy lên, lẽ nào cô nhìn anh, anh biết?

Cô lập tức buông người dựa vào ghế ngồi, chăm chú vào người chủ trì trên bục.

Buổi gặp trưa nhanh chóng kết thúc, trong phòng ăn này có tiệc đứng vô cùng hoa lệ. Lúc Kỷ An Tâm xách túi đứng dậy, Hoắc Kỳ Ngang đã đưa máy vị lão bối ra ngoài.

Trần tổng chắc cũng không dám hẹn cô đi ăn trưa, bây giờ anh ta thấy cô là người phụ nữ không thể chạm vào.

Kỷ An Tâm nói tạm biệt anh ta, sau đó đi thẳng ra cửa lớn. Lúc này có nhiều người đều đi tới tiệc buffet, Kỷ An Tâm gặp nhiều người thì khó tránh lại thấy chán chường, dù sao thì cô cũng chẳng đói bụng.

Ngay lúc này, một giọng nói trẻ trung vang lên phía sau cô: “Kỷ tiểu thư, phó tổng thống mời cô cùng dùng cơm trưa.”

Là trợ lý Lý Thụy của Hoắc Kỳ Ngang mỉm cười xuất hiện.

Kỷ An Tâm ngắn ra, cô lắc đầu nói: “Anh nói với anh ấy, tôi không đi.”

“Phó tổng thống mời cô ăn cơm, cô đi cùng đi mà.” Lý Thụy nói lời khẩn cầu.

Kỷ An Tâm còn tưởng vừa nãy anh tiễn người ra ngoài nhất định sẽ ăn chung với một đám người có địa vị cao, không ngờ anh lại đi một mình?

“Thôi đi.” Kỷ An Tâm không muốn đi.

“Tiểu Thụy, cậu đi ăn cơm đi.” Lúc này một giọng nam trầm thấp chen vào.

Kỷ An Tâm không khỏi quay đầu nhìn về sau mình, Hoắc Kỳ Ngang đút một tay trong túi quần, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.

Lý Thụy lập tức cười rời đi: “Vậy tôi đi dùng cơm trước đây.”

, Hoắc Kỳ Ngang gật đầu một cái, ánh mắt nhìn Kỷ An Tâm: “Em không cần từ chối anh như vậy.”

“Cần.” Kỷ An Tâm nói chắc chắn.

“Em yên tâm, giờ anh không có mục đích gì cả, chỉ đơn thuần muốn ăn cơm với em. Nếu như em không muốn nói chuyện, chúng ta có thể không nói từ đầu tới cuối.” Hoắc Kỳ Ngang nói với vẻ hơi bất lực.

Kỷ An Tâm nhìn hướng đi tới tiệc buffet đúng là rất đông người.

Hơn nữa, cô vốn không thích tham gia trò vui ở chỗ như thế này.

Tất nhiên người đàn ông này có lòng mời cô thì cô không cần khách sáo quá.

“Được rồi, đi thôi.” Kỷ An Tâm nói với anh.

Hoắc Kỳ Ngang đi trước dẫn đường, dẫn cô tới chỗ ăn cơm riêng của anh.

Sau khi cô ngồi xuống thì có nhân viên phục vụ bê đồ ăn vô cùng tinh xảo đi vào.

Hoắc Kỳ Ngang lấy bát múc chén canh giúp cô, Kỷ An Tâm muốn từ chối thì anh đã đặt trước mặt cô rồi.

“Tôi tự lấy được.” Kỷ An Tâm không muốn để anh làm giúp mắy việc này.

: Cả người Hoắc Kỳ Ngang trở nên im lặng hơn hẳn, rõ ràng đồ ăn ngon đã lên bàn nhưng dường như anh không quan tâm đồ ăn, chỉ khoanh tay dưới cằm, yên tĩnh nhìn cô thật kỹ.

Kỷ An Tâm ăn mãi, cảm giác được ánh mắt đang làm phiền cô, cô lập tức ngắng đầu lên không khách sáo bảo: “Anh có ăn cơm không?”

Câu nói này không có ý gì, nhưng Kỷ An Tâm lại nói ra mang theo một sự dỗi hòn.

Người đàn ông đối diện vừa nghe xong, khóe miệng anh hơi cong lên, tạo nên một đường cong mê người, anh rất thích dáng vẻ xinh đẹp này của cô.

“Em đang quan tâm dạ dày anh sao?” Hoắc Kỳ Ngang không khỏi xuyên tạc lời của cô.

Kỷ An Tâm thấy 5 năm không gặp, người đàn ông này trở nên khó đỡ rồi, bụng dạ càng thêm xấu xa “Anh biết là không phải.” Kỷ An Tâm nhạt giọng đáp.

“Anh thấy em đang để ý anh.” Hoắc Kỳ Ngang tự tin nói, ánh mắt tản ra ánh sáng dịu dàng.

“Mặc kệ anh, anh nghĩ sao thì nghĩ.” Kỷ An Tâm cạn lời, người đàn ông này thích ảo tưởng thì cô cũng không quản.

Hoắc Kỳ Ngang không đáp, sau đó ăn cùng cô. Cửa sổ trong phòng sát đất, nắng ấm mùa đông hắt vào, ấm áp đẹp tươi.

Phòng bao này cũng trở nên ấm áp hon.

Kỷ An Tâm ăn xong, lúc này đã muộn, bên ngoài chắc cũng sẽ đông người, hơn nữa gặp người quen còn phải khéo léo trò chuyện, giả vờ giả vịt, nếu không phải vì công việc thì cô chẳng thích kiểu này tí nào.

Vì vậy cô tránh được là tránh. Vừa hay ở trong gian phòng này, chờ đến hội nghị lúc hai rưỡi.

Bình luận

Truyện đang đọc