TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 726: Tâm Loạn Vì Anh

Trong phòng làm việc, thân thể Kỷ An Tâm bị người đàn ông ôm thật chặt, sức mạnh như muốn hòa cô vào một thể với anh.

“Hoắc Kỳ Ngang, buông tôi ra.” Kỷ An Tâm chỉ có thể đè thấp âm thanh cảnh cáo anh.

Chỉ sơ nói quá lớn tiếng, Hướng Nguyệt sẽ vì lo lắng mà xông vào.

Vậy mà, người đàn ông chỉ rung cổ họng, cười một tiếng: “Không buông, đã rất lâu anh không ôm em thế này.”

Lòng Kỷ An Tâm rối loạn, hô hấp cũng dồn dập, trên thế giới này, có thể vì một cái ôm mà làm lòng cô rối loạn, cũng chỉ có anh.

Nếu là người khác, cho dù ôm chặt hơn nữa, cũng không thể làm cô toàn thân tê dại vô lực, mà sức mạnh và hơi thở của người đàn ông này, cũng làm cho đầu óc cô thiếu dưỡng khí nghiêm trọng.

“Anh còn như vậy, tôi sẽ không khách khí đâu.” Kỷ An Tâm nhỏ giọng cảnh báo.

“Em định không khách khí thế nào?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi ngược lại, cười như thể khiêu khích.

Giờ phút này, trong đầu óc Kỷ An Tâm loạn thành một đoàn, nghe được nụ cười đắc ý lại trêu ngươi, lý trí cô như biến mắt, cô đặt cằm ở vai anh, há miệng cắn xuống.

h Khi đôi môi mọng của cô cắn xuống, cơ thể Hoắc Kỳ Ngang liền căng thẳng.

Cũng không phải vì cô cắn làm anh đau, mà cảm xúc mềm mại từ môi cô đặt xuống khiến các giác quan anh có phản ứng kịch liệt.

Kỷ An Tâm chỉ muốn để anh buông tay, nhưng cô lại không nghĩ bản thân sẽ ngốc đến mức dùng cách này.

Cô cắn một ngụm, cổ anh liền lưu lại một dấu son môi, còn để lại một hàng dấu răng, vô cùng chọc người.

Hoắc Kỳ Ngang từ vết cắn này mà cảm thấy cô đang thưc sự tức giận, anh cũng không muốn cô thực sự cáu giận, không khỏi đành buông lỏng cô, lui về sau một bước, đưa tay chạm vào vết căn cô để lại.

“Em vẫn còn lưu tình.” Anh thấp giọng cười.

Kỷ An Tâm quay đi: “Mau rời khỏi đây, về nhà của anh đi.”

Hoắc Kỳ Ngang cũng hiểu ở lại đây cũng không có thêm được điều gì, mà những gì anh có được lúc này đã làm anh thỏa mãn.

Ít nhất ôm được cô, còn được cô hôn, hoặc nói là cắn.

“Được, vậy anh không quấy rầy em nữa, em làm việc đi.” Nói xong, Hoắc Kỳ Ngang kéo mũ xuống, lại đeo khẩu trang lên, rũ mi đi ra ngoài.

Các nhân viên cũng không ngờ tới, người đàn ông khiêm tốn đi ra ngoài này lại là phó tổng thống.

Khi Hoắc Kỳ Ngang trở lại xe, trợ lý của anh cũng sắp phát điên rồi, nhìn anh thản nhiên trở lại, anh ta thở phào nhẹ nhõm. Nếu Hoắc Kỳ Ngang còn chưa trở lại, không biết chừng bệnh tim của anh ta sẽ tái phát cũng nên.

“Ngài phó tổng thống, lần sau ngài có thể đừng dọa tôi nữa không, thần kinh của tôi chịu không nổi!”

“Về bệnh viện đi.”

Trong bệnh viên, Hoắc Minh đã đợi sẵn, nhìn xe ô tô của con trai trở lại, sắc mặt ông ta trầm xuống, sầm mặt đi tới.

Hoắc Kỳ Ngang vừa xuống xe, nhìn thấy ba mình, anh nói: “Ba đừng lo, con tự có chừng mực.”

“Con có chừng mực? Con có chừng mực thì đã không đi linh tinh vào lúc này.” Nói xong, Hoắc Minh nhìn sang vết hôn trên cổ con trai, lập tức kinh sợ.

Ông ta nổi nóng, con trai lại chạy đi tìm Kỷ An Tâm sao? Tình cảm của hai người lại khôi phục.

Nhìn biểu tình mệt mỏi của con trai, ông ta cũng không nói nhiều, chỉ nói với trợ lý: “Đưa nó về, không cho nó đỉnh linh tinh, tôi muốn cậu theo sát nó 24/24, khi nào nó xuất viện thì gọi cho tôi.”

Trợ lý khó khăn nhìn Hoắc Minh, lại nhìn Hoắc Kỳ Ngang, làm một người trợ lý lại bị kẹp giữa hai người họ thật khó khăn mà.

“Đừng làm khó Tiểu Khiêm, con sẽ không ra ngoài nữa.” Hoắc Kỳ Ngang giải vây giúp trợ lý, dẫn anh ta vào bệnh viện.

Trong phòng làm việc của Kỷ An Tâm, sau khi Hoắc Kỳ Ngang rời đi, cô phải uống một ngụm nước lạnh để tìm lại lý trí, nếu không trái tim cô sẽ đập loạn.

Cô biết mình không thể tiếp tục thế này nữa, rất nguy hiểm, phải biết thu liễm, khống chế cảm xúc, không thể để người đàn ông này thấy anh ta còn cơ hội, nhất định phải bóp chết ý tưởng của anh ta.

Kỷ An Tâm tự trấn an lòng mình, lý trí dần trở về. Vào lúc này, cô nhận được điện thoại của cấp trên, nói cô mang theo một vài nhân viên cốt cán, ra nước ngoài tập huấn.

Cô nghĩ đến có ba mẹ mình, con gái cũng có người trông, vậy là đồng ý, buổi chiều mở cuộc họp, hai ngày sau liền ra nước ngoài.

Kỷ An Tâm chào tạm biệt con gái, thậm chí phải đồng ý ra nước ngoài sẽ mang quà về, con bé mới đồng ý để cô đi.

Kỷ An Tâm được sắp xếp ngồi khoang hạng nhất, vừa lên máy bay, cô liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trên người cô tản ra khí tức của nữ doanh nhân thành đạt, cho dù cô không làm gì, vẫn trở thành tiêu điểm cho mọi ánh mắt, một phần việc này đến từ mị lực, tựa như cục nam châm làm nhiễu loạn tứ phía.

Khi cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi, người đàn ông bên cạnh liền nhìn chằm chằm, nhưng Kỷ An Tâm quá mệt mỏi nên không thèm đề ý.

Cô ra nước ngoài suốt một tuần lễ, mà trong lúc này, Hoắc Kỳ Ngang ở bệnh viện cũng dần dần khôi phục.

Một tuần sau, Kỷ An Tâm thắng lợi dẫn đoàn đội quay về, cô về nhà trước tiên, vì quá nhớ con gái mình.

Khi cửa mở ra, cô thấy con gái hoạt bát như chú chó nhỏ chạy tới, cô lập tức hôn con bé rối rít, ôm con quay vòng.

“Mẹ, quà của con đâu?” Cô bé tò mò hỏi.

Kỷ An Tâm đưa quà cho con bé, cô bé vui vẻ cầm lên, là một chú chuột Mickey biết hát.

“Oa, con thích quá, cảm ơn mẹ.” Bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu ôm món quà không buông tay.

Kỷ An Tâm hiện giờ đâu cũng không muốn đi, chỉ muốn ở nhà với con gái.

Trong bệnh viện, Hoắc Kỳ Ngang đang làm thủ tục xuất viện, vết thương ở bụng đã khỏi hẳn, không còn ảnh hưởng đến cử động của anh, chỉ là không thể chạy bộ hoặc xách vật nặng.

Mặc lên âu phục, phó tổng thống cường thế liền trở lại, anh cũng không quan tâm vết sẹo có thể nhìn thấy ở sau gáy.

Có điều, khi dựng cổ áo lên, vừa hay che đi được vét thương.

Đối với việc Hoắc Kỳ Ngang bị thương, Hiên Viên Thần tận lực đè tin tức xuống, mặc dù có người hoài nghỉ việc biến mắt quá lâu của Hoắc Kỳ Ngang, nhưng hôm nay nhìn thấy anh một lần nữa xuất hiện, không còn ai nghi ngờ.

Hoắc Kỳ Ngang tản bộ trong vườn hoa, đã nhìn thấy một đứa bé mặc áo sơ mi kẻ caro, mặc quần tây, bên ngoài là chiếc comple xanh, hẳn là con trai Hiên Viên Thần, Hiên Viên Lăng th “Tiểu Lăng Tỉ, cháu đang làm gì thế?”

“Cháu đang đợi ba về, chú Hoắc, chú thì sao?” Thằng bé ngước cái đầu nhỏ lên, tuổi còn nhỏ đã có cảm giác trầm ổn, không giống những đứa trẻ cùng tuổi thằng bé, chỉ biết ăn chơi.

“Chú đang tản bộ.” Hoắc Kỳ Ngang ngồi xuống bên cậu bé, hai người trò chuyện giết thời gian.

“Chú Hoắc, lâu lắm rồi không gặp chú! Chú đã đi đâu thế?” Cậu bé tò mò.

“Chú Hoắc gặp chút chuyện, phải đi xử lý.”

“Chú Hoắc ơi, mẹ cháu nói chú rất giỏi, có thể chia sẻ với ba cháu rất nhiều công việc.”

Hoắc Kỳ Ngang nhìn ánh mắt hồn nhiên của đứa trẻ, trong ánh mắt ấy không có một tia tạp chất, sạch sẽ lại chân thành, lòng anh cũng ấm áp, không nghĩ tới rằng trong lòng tổng thống phu nhân, anh lại được tán dương như thế.

Anh có thể đương nhiệm như lúc này, hoàn toàn là vì gia thế phía sau tổng thống phu nhân đơn bạc, không thể đối đầu với ba anh, anh cứ vậy thuận thế lên chức.

Hoắc Kỳ Ngang cũng chưa bao giờ nghĩ vợ chồng tổng thống nghĩ gì về mình, anh chỉ cần giữ vững lòng, làm việc vì đất nước, tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ phân đảng như ba mình.

Ba luôn mong đất nước này trở thành họ Hoắc, nhưng ngay khi ba đưa được anh lên vị trí này, tính toán của ông đã thất bại.

Dã tâm của ba, không phải của anh.

Anh đưa tay vuốt ve đầu thằng bé, cười nói: “Đúng thế! Cháu yên tâm, chú sẽ là một phụ tá đắc lực cho ba cháu.”

Nói xong, nhìn thằng bé, anh đột nhiên nghĩ tới con gái của Kỷ An Tâm, cũng bằng tuổi này, ngây thơ khả ái, khóe môi khẽ cong lên.

Một lớn một nhỏ nói chuyện một hồi, Hoắc Kỳ Ngang đứng dậy về phòng làm việc, thằng bé được anh dẫn về, còn vẫy tay chào tạm biết anh rồi mới đến phòng làm việc của ba.

Hiên Viên Thần đang ký văn kiện trong phòng làm việc, nhìn thấy con trai đi vào, anh lập tức đặt bút xuống, ôm lấy con: “Con trai, sao con lại tới đây?”

“Ba có thể chơi với con một lúc không?” Thằng bé hỏi.

*Dĩ nhiên có thể.” Đáy mắt Hiên Viên Thần hiện lên nụ cười dịu dàng.

Cuộc sống dạo gần đây của Hoắc Minh không được ôn, ông ta chỉ muốn con trai có một chỗ đứng vững chắc hơn, lại không hề nghĩ tới, chỗ đứng của con trai chẳng những không vững chắc, thậm chí còn có lúc bị chèn ép.

Bình luận

Truyện đang đọc