Chương 719 Nhìn Thấu Thân Thế Đứa Bé
Kỷ An Tâm cũng thấy ánh mắt của cô ấy nhìn chằm chằm con gái mình, tim cô lập tức hoảng sợ thêm vài phần, nhìn con gái nói: “Hiểu Hiểu, nhanh lên đi vào, bằng không cô giáo mắng đấy, mẹ liền đi giờ.”
“Mẹ tạm biệt.” Đứa bé kia nghe lời chạy vào.
Hoắc Viện vốn chỉ là trong giai đoạn hoài nghi, nhưng đột nhiên phát hiện giọng nói Kỷ An Tâm trông rõ ràng có vẻ bối rối, hơn nữa, cô cố ý đưa con gái vào lớp, cùng là mẹ của đứa bé, cô có thể hiểu ra tất cả.
Cô đột nhiên quay đầu, nhìn cô bé hoạt bát kia đi vào phòng học, lòng của cô đột nhiên nhói đau vài cái, lẽ nào đứa bé này là của em trai sao?
Kỷ An Tâm nói tình một đêm mới có con, hình như là không phải, con bé không phải là người như thế, mà đứa bé này cũng khoảng chừng bốn tuổi, e rằng con bé tính tháng có con, cố ý đụng tay vô một chút trên thẻ căn cước, để làm người khác không thể hoài nghi.
“Chị Viện, đã lâu không gặp.” Kỷ An Tâm khó nén hoảng loạn, Hoắc Viện là bác sĩ, bàn về mắt nhìn, so với người bên ngoài chị ấy sẽ nhạy hơn.
“Là đã lâu không gặp, có thì giờ rảnh không? Chị biết gần đây có một quán cà phê, chúng ta đi ngồi một chút đi!” Hoắc Viện cười hỏi, cô ngày hôm nay tới nơi này, chính là vì gặp mặt Kỷ An Tâm.
. ‘ Kỷ An Tâm vốn là muốn cự tuyệt, cô biết Hoắc Viện muốn nói điều gì, nhưng nghĩ đến chuyện trước đây chị đối với cô tốt như vậy, cô lại không đành lòng, cô gật gật đầu nói: “Được ạI”
“Chị bảo tài xế đưa đi, không lái xe theo, nên ngồi xe của em đi vậy!” Hoắc Viện cười nói.
“Vâng!” Kỷ An Tâm cùng cô sánh vai ra sân trường.
Hoắc Viện nhìn xe thể thao của Kỷ An Tâm, liền bội phục con bé, con bé thật sự không dễ dàng mang theo một đứa bé, còn có thành tựu như vậy.
“An Tâm, xem ra những năm gần đây em sống rất tốt.” Hoắc Viện cười hỏi.
“Tạm được ạ! Trước đó tham gia cùng mấy người bạn cùng nhau sáng lập công ty, từ công ty nhỏ làm nên, mấy năm gần đây cũng lớn hơn một ít.”
“Chị nghe Kỳ Ngang nói em chính là phó tổng rồi, thật làm người ta cực kì thán phục.” Hoắc Viện thay cô hài lòng.
Kỷ An Tâm mỉm cười: “Chỉ là một chức hư danh.”
“Bát kể như thế nào, thấy em trải qua tốt như vậy, chị liền vui vẻ rồi.” Hoắc Viện là thật tâm thành ý nói.
Kỷ An Tâm cũng hiểu khi Hoắc Viện chỉ đường, hai người đến rồi một quán cà phê dưới lầu, đây mới là sáng sớm, khách hàng gần như không có, toàn bộ trong đại sảnh còn vô cùng trống trải.
Hai người chọn một chỗ tận cùng bên trong gần vị trí cửa số ngồi xuống, Kỷ An Tâm uống cà phê cùng điểm tâm.Ánh mắt Hoắc Viện nhìn tới, Kỷ An Tâm có chút chột dạ không dám đối diện, cô chỉ cười cười: “Chị Viện, chúng ta cứ xem như bạn bè tâm sự đi! Chuyện trước kia, em không muốn nói lại nữa.”
“Đứa bé kia là của Kỳ Ngang!” Hoắc Viện trực tiếp hỏi.
Kỷ An Tâm lập tức ngẳắng đầu, hốt hoảng lắc đầu phủ nhận: “Không phải, không phải của anh ấy, là… của em và người khác.”
Sự hoảng loạn của Kỷ An Tâm đã bán đứng cô, ánh mắt Hoắc Viện chỉ là trầm tĩnh nhìn cô, cô thở dài một hơi nói: “Em yên tâm, bắt kể có phải hay không phải, chị cũng sẽ không nói lung tung, do em tự mình quyết định.”
Kỷ An Tâm đột nhiên bát lực, cô biết có thể gạt được Hoắc Kỳ Ngang, nhưng không gạt được Hoắc Viện, chị ấy là người đứng bên cạnh quan sát, không giống Hoắc Kỳ Ngang bị cảm xúc chỉ phối lấy, làm anh thấy không thấy rõ chân tướng, cô nói cái gì, anh liền tin cái đấy.
“Là của thằng bé, đúng không?” Hoắc Viện hỏi một câu nữa.
Lần này, Kỷ An Tâm không phản bác nữa rồi, ánh mắt cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong mắt có một tia bi thương, cô gật đầu: “Đúng.”
Hoặc Viện đột nhiên cũng cực kỳ đau lòng, em trai cũng không biết đứa bé này là của anh, mà anh còn vì vậy mà đau khổ, anh khẳng định đã từng thân thiết cùng với cô bé này! Từng nói chuyện với nhaul Ba và con gái nhìn nhau, lại không quen biết nhau, như là bên thứ ba, đều cảm thấy đau lòng không ngót.
“Em không tính nói cho Kỳ Ngang sao?” Hoắc Viện có chút vội vàng hỏi.
Trong ánh mắt Kỷ An Tâm lộ ra vẻ khẩn cầu mãnh liệt: “Chị Viện, xin chị, con cùng với em sống rất tốt, chúng em chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh.”
Hoắc Viện hiểu coo, cô là một người phụ nữ trải qua cuộc hôn nhân, cô hiểu rõ thay vì không có khả năng cho con một gia đình ám áp, chẳng thà tự mình nuôi conl “Chỉ là như vậy, đối với Kỳ Ngang vẫn có chút không công bằng.” Hoắc Viện thở dài một hơi.
“Em biết, cho nên, em sẽ cố gắng hết sức không để cho bọn họ gặp lại nhau.” Kỷ An Tâm cũng từng có lúc đồng tình như vậy với người đàn ông này.
Hoắc Viện nhìn cô, đau lòng cho cô: “An Tâm, chuyện của em và Kỳ Ngang, ba chị đã biết, ông ấy biết em trở về nước rồi, cũng biết các em gặp mặt nữa.”
Sắc mặt Kỷ An Tâm thay đổi: “Cái gì?”
“Ba chị là người đa nghi, hơn nữa dưới ông cũng có rất nhiều người, em và Kỳ Ngang gặp mặt nhiều lần như vậy, cũng không gạt được ông ấy.”
Trái tim Kỷ An Tâm lập tức thắt lại, Hoắc Minh hiện tại cũng là người có quyền thế, trước đây cô chỉ có một mình thì thôi, hiện tại, bên cạnh cô có một đứa bé, cô không muốn sống cuộc sống bị đe dọa nào nữa.
“Chị Viện, chị biết thân phận đứa bé này, xin giữ bí mật, đồng thời, cũng xin chị khuyên nhủ ba mình, đừng quấy rầy bọn em nữa, bằng không tổn thương em thì không sao, nhưng làm hại tới con em, bọn họ ai cũng không gánh nổi.” Những lời cuối cùng này của Kỷ An Tâm cắn rất nặng.
Hoắc Viện gật đầu: “Chị hiểu rõ lo lắng của em, tối hôm qua, ba chị cùng Kỳ Ngang ầm ï một trận, khả năng ba chị còn sẽ phái người theo dõi em, em chị không cho phép, cuối cùng nó còn đấm một quả vào mặt tường, tay đều bị thương.”
Kỷ An Tâm hơi trừng mắt, cô chỉ nhẹ nhàng cong môi nói: “Anh ấy chính là người trưởng thành rồi, làm chuyện như vậy có ý nghĩa gì sao?”
“Đại khái là cùng ba chị gây ầm ï đến tức đến chập mạch rồi, sau đó cũng không xử lý một chút, nó tuy là trưởng thành không ít, thế nhưng ở trong thế giới tình cảm, nó vẫn chưa đủ thành thục.” Hoắc Viện đau lòng nói.
Trong ánh mắt Kỷ An Tâm lộ ra một tia từ chói: “Chị Viện, đừng nhắc tới anh ấy.”
“Được, không đề cập tới nữa! Em một mình nuôi con cũng cực khổ rồi.”
“Không khổ cực, có con, cuộc sống của em mới hoàn chỉnh, để người ta thoát khỏi nỗi đau năm năm trước, hiện tại, con là tất cả của em, em không cho phép bắt luận kẻ nào tổn thương tới con bé.”
Hoáắc Viện gật đầu: “Chị cũng sẽ chú ý ba chị bên này, chị sẽ khuyên ông ấy.”
“Cám ơn chị Viện, cũng xin chị nhắn dùm em trai, bảo anh ấy về sau đừng gần bọn em thêm nữa, nếu anh ấy không phải tới gần em, ba chị cũng sẽ không làm gì em cả.” Kỷ An Tâm nói xong, uống một ngụm cà phê, nhìn đồng hồ một chút: “Em nên tới công ty, còn có một số chuyện đang chờ em.”
“Được, chị cũng phải tới bệnh viện rồi.”
“Em đưa chị đi.”
“Cũng được.” Hoắc Viện gật đầu.
Kỷ An Tâm đưa cô đến cửa bệnh viện, Hoắc Viện cúi người nói: “Có thời gian lại tụ họp một chút.”
“Được ạ, hôm khác vậy.” Kỷ An Tâm cười vẫy tay.
Hoắc Viện đưa mắt nhìn xe Kỷ An Tâm xe rời đi, cô thở dài một hơi, đột nhiên biết một tin quan trọng như thế, cô thật không biết nên vui hay buồn, mừng là em trai có một đứa con gái, buồn là em trai không thể nhận biết nhau.
Đương nhiên, cô mới vừa mới nhìn thấy cô bé xinh đẹp vừa đáng yêu kia, được Kỷ An Tâm nuôi nắng tốt như vậy, cô liền Vui VẺ.
Kỷ An Tâm đi thẳng đến trong bệnh viện, đứng ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, cô ngắn ngơ một lúc, là Hoắc Viện nói Hoắc Kỳ Ngang, anh thật cùng ba anh cãi nhau sao? Còn làm tay bị thương?
Kỷ An Tâm lắc đầu, cười khổ một câu, liên quan gì đến cô đâu?
Hoắc Viện đã biết thân phận con gái, kỳ thực cô cũng có bất an, cảm thấy không giấu được bao lâu, bởi vì con gái thật càng ngày càng giống anh.
Hiện tại, Hoắc Viện đã biết, nhưng chị ấy đồng ý giữ bí mật, mà cô cũng tin tưởng chị ấy, chỉ là khổ chị ấy, chứng kiến tất cả nhưng lại không thể nói.
Kỷ An Tâm cũng không muốn như vậy, lại không thể không như vậy.
Vào trong công ty, trên bàn Kỷ An Tâm vẫn có một bó hoa như cũ, lúc cô còn chưa đụng vào bó hoa này, Hướng Nguyệt đều không dám tùy ý ôm đi.
Kỷ An Tâm ôm hoa đến bên cạnh hộc tủ của cô, bày ở đó, làm cả phòng làm việc đều có vẻ ấm áp lên.
Cô kêu Hướng Nguyệt lấy một ly nước ấm, cô đứng trước cửa số sát đất, thân thể mảnh khảnh, lộ ra vẻ cô đơn, ở trong nắng sớm quyền rũ đến mê người.
Cũng ánh sáng chiều vào, hôn vào dung mạo xinh đẹp của cô, tràn đầy vào đôi mắt kiên định trong veo của cô, đây chắc là người phụ nữ hạnh phúc, được đàn ông cưng chiều trong bàn tay.
Nhưng bây giờ, cô đang một mình chống chọi với thế giới của chính mình, không cần bắt luận kẻ nào cưng chiều.
Trong phòng làm việc phó tổng thống, Hoắc Kỳ Ngang nhận được điện thoại của chị gái, anh biết hôm nay chị đưa Tiểu Huy đi học, là đi gặp Kỷ An Tâm.
“Cô ấy nói như thế nào ạ?” Trong giọng Hoắc Kỳ Ngang lộ ra vẻ chờ mong.
“Con bé bảo chị khuyên em cách xa con bé một chút, Kỳ Ngang, em có nghĩ tới không quấy rầy nữa cuộc sống của con bé nữa không? Nhìn lại bây giờ con bé trải qua cuộc sống tốt, con gái cũng rất xinh đẹp.”
Trong ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang hiện lên đau khổ: “Nhưng em không thể không có cô ấy.”
“Em tự mình suy nghĩ kỹ càng đi! Chị vào phòng giải phẫu rồi.”
Hoáắc Viện cúp điện thoại.
Hoắc Kỳ Ngang đặt điện thoại di động xuống, tay chống lấy trán, tất cả sự tổn thương của cô đều là do anh mang tới, lẽ nào anh chỉ có thể rời xa cô sao?