TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 230: Người Đàn Ông Khó Lường

Ôn Lệ Thâm nhìn thấy bộ dạng phòng bị của Tô Hi, anh cười khẩy một tiếng: “Cô bây giờ mới phòng bị với tôi, không thấy quá muộn rồi sao? Nếu tôi muốn đụng đến cô thì lợi dụng máy lần trước đó tôi đã đụng rồi.”

Tô Hi trừng mắt, gương mặt xinh xắn ấy chẳng mấy chốc đã tái mét rồi: “Anh…anh đừng có đốn mạt như vậy được không?”

“Đàn ông mà không đốn mạt, thì đàn bà bọn cô sẽ không yêu chẳng phải vậy sao?” Ôn Lệ Thâm tiếp tục phản bác.

“Anh…nói ai chứ? Đối với tôi mà nói, tôi sẽ không bao giờ thích một người đốn mạt, tôi chỉ thích đàn ông dịu dàng lịch lãm thôi.” Tô Hi càng tức giận bác bỏ.

Ôn Lệ Thâm híp mắt lại, trong khoang xe mờ tối, ánh mắt anh vẫn sắc bén đáng sợ vô cùng: “Nói như vậy, cô đã có người mình thích rồi?”

Trong đầu của Tô Hi bất giác hiện lên gương mặt của Kỷ Vũ Hạo, cô nghĩ như vầy không tính là thích đâu chắc chỉ là cảm kích thôi! Bởi vì anh ta quả thật quá phù hợp với tiêu chuẩn của cô.

Do những câu nói trước đó của anh ấy, cũng khiến cho Tô Hi muốn anh hiểu rõ rằng cô ấy không phải một người tùy tiện, cô nhướng mày buộc miệng trả lời ngay: “Có chứt”

ánh đèn điều khiển màu xanh của xe, tỏ ra cực kì cau có khó coi, anh không ngờ rằng cô gái này vậy mà đã có người mình thích rồi.

“Là ai?”

“Không cần phải nói với anh!” Tô Hi nhếch môi hừm một tiếng!

Ôn Lệ Thâm đột nhiên phanh gấp, thân người Tô Hi đỗ mạnh về phía trước, cô lập tức xoay người nhìn sang người đàn ông bên cạnh một cách hoảng sợ, không biết anh ta muốn làm gì!

“Xuống xe!” Ôn Lệ Thâm vội đuổi cô.

Trong đầu Tô Hi có hơi sững lại, có chút trống rỗng, anh ấy vậy mà lại đuổi cô xuống xe?

Nhưng Tô Hi cũng không phải là loại con gái mặt dày mày dạn muốn ngồi xe anh ta, cô xách túi lên, nhanh nhẹn duỗi tay đẩy cửa bước xuống xe, cô vừa đóng sầm cửa xe lại một tiếng ầm vang lên, xe của Ôn Lệ Thâm nhanh chóng lao về phía trước rồi mất hút trên lối rẽ vào khúc cua trước mặt.

Tô Hi đứng dưới ánh đèn đường, mặc một chiếc đầm đen, thật là lạnh quá đi mắt!

Trong đầu cô nghĩ mông lung vài giây, rồi tiện tay lấy điện thoại ra bám gọi cho số chị Annie, gửi định vị cho chị ấy cho người đến đón cô.

Đối với cách làm của Ôn Lệ Thâm, Tô Hi quả thật cảm thấy anh rất quá đáng, nhưng hôm nay anh cùng ởi với cô tới tang lễ của chú Đường, cô cũng không thèm so đo, cô chỉ nghĩ không ra, rõ ràng là do anh ta đốn mạt với cô trước, nhưng dường như mọi trách nhiệm của chuyện này lại đỗ lên người cô?

Thôi kệ vậy, đối với một người đàn ông không thèm nói lý lẽ như vậy mà nói, dù có bắt kì lí do nào cũng vô dụng thôi!

Tô Hi gọi điện thoại xong cũng không đi lung tung, may mà đây là tiểu khu toàn biệt thự nên cũng rất an toàn, cô ngồi xuống một chiếc cạnh đó, đứng trên điểm cao nhất ngắm nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp ở phía xa xa.

Gió đêm thổi nhè nhẹ, bầu không khí yên tĩnh.

Trôi qua tầm 5 phút, đột nhiên cô nghe thấy tiếng xe từ bên kia đường đang chạy đến, trong lòng nghĩ chị Annie chắc chắn không thể nào đến đây nhanh đến vậy được, chắc là hộ gia đình nào đó sống ở đây?

Nhưng hình như con đường này chỉ có duy nhất một hộ gia đình thôi, chính là Ôn Lệ Thâm.

Mặt Tô Hi từ từ biến sắc, cô nhìn thấy hai chùm đèn xe lóe lên, quả nhiên chiếc xe đang chạy tới là xe của Ôn Lệ Thâm, cô nắm chặt chiếc túi của mình với vẻ lúng túng.

Cô tưởng rằng Ôn Lệ Thâm đã đi rồi, tất nhiên anh ta sẽ không thèm để ý đến cô nữa, đúng lúc cô cũng không mong sẽ được anh ta để ý.

Chiếc xe rõ ràng lao qua đây với tốc độ rất nhanh, khi dừng lại bên cạnh cô, chiếc xe lại phát ra tiếng lốt xe đang phanh gấp Tô Hi bị dọa một trận, nhanh chóng lùi về sau hai bước, lúc này cửa xe chỗ người lái được kéo xuống, Ôn Lệ Thâm lộ ra gương mặt khôi ngô tuần tú không ai sánh bằng.

Anh lạnh lùng nhìn cô, điềm tĩnh nói: “Lên xel”

“Làm gì!” Tô Hi cau mày nhìn anh.

“Đưa cô về.” Ánh mắt Ôn Lệ Thâm nhìn thằng về phía trước, thái độ giống như đang rất miễn cưỡng.

Đúng lúc Tô Hi cũng không cần nhận lây ý tốt của anh, cô có chút đắc ý: “Không cần đâu, tôi gọi người của tôi qua đón rồi, anh có việc thì đi trước đi!”

Gương mặt tuấn tú của Ôn Lệ Thâm lạnh lùng hẳn lên, anh nhếch môi cười nhạt nhìn cô: “Cô chắc là người của cô có thể vào được khu này không? Nếu không được chủ hộ cho phép, bất cứ xe nào bên ngoài đến cũng không thể bước vào nửa bước, vì vậy cô là muốn tự mình đi bộ ra khỏi con đường dài nửa canh giờ này.”

Lúc này mặt Tô Hi tái xanh, từ đây muốn đi ra được đến cổng chính thì lái xe chưa tới 10 phút, nhưng để đi bộ ra tới đó ít nhất phải mất 40 phút! Cô cắn môi, rốt cuộc không biết là có nên xin anh ta đưa mình không?

“Cô có thể chọn lên xe, cũng có thể chọn đi bộ.” Ôn Lệ Thâm hỏi cô.

Tô Hi biết là cô không có lựa chọn nào khác, cô phải mang giày cao gót đi bộ 40 phút, chân của cô ngày mai nhất định phải chặt bỏ đi rồi, nhưng cô tuyệt đối không thể làm phiền Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn vào lúc này, vì vậy ngoại trừ việc cầu cứu người đàn ông trước mặt này, cô không còn sự lựa chọn nào nữa.

Tô Hi chỉ biết tùy cơ ứng biến, cô bước đến ghế phụ, kéo cửa xe ra ngồi vào, phồng má lên nói: “Có xe ngồi, sao tôi phải đi bộ chứ?”

“Không có khí phách.” Ôn Lệ Thâm nhỏ giọng chửi khẽ.

Mặt Tô Hi bỗng ửng đỏ lên nóng bừng bừng, cô cắn chặt răng, cố gắng nhẫn nhịn.

Ôn Lệ Thâm cũng không muốn chọc tức cô nữa, dẫu sao anh cũng không muốn cô khí phách mạnh mẽ làm gì, cô gái quá bướng bỉnh này anh cũng chịu thua, anh lập tức đạp ga thẳng một mạch đến cổng lớn của tiểu khu.

Gương mặt giận dỗi của Tô Hi vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như một con búp bê sứ vô hồn, gương mặt nhỏ nhắn, sáng như bạch ngọc lấp ló dưới ánh đèn đường, cùng với mái tóc dài bay trong gió, càng mang lại cho cô một vẻ đẹp vô cùng mỏng manh thanh tú.

Ôn Lệ Thâm xoay đầu ngắm cô máy lần, cơn tức giận vừa rồi dường như lẳng lặng lắng xuống rồi tan biến đi.

“Nói với người của cô đừng chạy qua đây, tránh để mắt công đi một chuyến.” Anh lên tiếng.

Tô Hi quay mặt ra ngoài cửa sổ: “Anh cứ cho tôi xuống ở cổng chính của tiểu khu là được rồi, tôi cho người đến đón.”

Tâm trạng Ôn Lệ Thâm vừa lắng xuống lặng như mặt hồ, ấy thế mà lại bị một hòn đá ném tới, làm nổi lên từng cơn sóng phân nộ.

“Giờ đã bước lên xe của tôi, thì đừng có nghĩ đến việc xuống xe.”

Nói xong, chiếc xe của Ôn Lệ Thâm giống như một con dã thú đang giận dữ lao thẳng về phía trước.

“A…Anh điên rồi, lái xe nhanh như vậy làm gì chứ!” Tô Hi sợ tới nỗi phải kéo lấy tay cầm bảo vệ ở trên đỉnh đầu của cô, cô không chịu được với tốc độ này.

Lúc này Ôn Lệ Thâm đi vào một đại lộ ven biển, tốc độ xe của anh mới duy trì từ từ lại ở mức 80 dặm 1 giờ (tương đương 129kmih), bây giờ Tô Hi thật sự không dám chọc giận anh ấy nữa.

Một khi anh muốn đưa cô về, cô cứ ngoan ngoãn đề anh đưa về là được!

Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho chị Annie, kêu cô ấy không cần đến nữa, cô đã về nhà rồi.

Sau khi gửi xong, cô nhìn về mặt biển tối mịt bất định bên ngoài cửa sổ, tưởng chừng như rất giống với người đàn ông tâm tư khó lường bên cạnh cô, khiến cô dù nhìn như thế nào cùng nhìn không thấu được tâm tư của anh ta.

Trên đường đưa cô trở về đến cửa nhà, Ôn Lệ Thâm dừng xe, Tô Hi tức giận đầy cửa xe ra, sau khi xuống xe cô đóng cửa xe lại rồi cứ thế mà đi.

Cô không muốn nói lời cảm ơn nào cả, bởi vì cô đang rất là khó chịu.

Trong lòng của Ôn Lệ Thâm cũng có một luồng cảm xúc buồn bực nói không nên lời, anh nhấc máy gọi đi một cuộc điện thoại và ra lệnh cho đầu dây bên kia: “Giúp tôi điều tra xem Tô Hi có bạn trai ngoài ngành hay không, hoặc là một nam nghệ sĩ nào đó mà cô ấy có động thái thân mật.”

“Dạ vâng ạ! Ôn thiếu!” Bên đầu dây bên kia trợ lý của anh trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc