TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 657: Ôm Sưởi Ám

Hình Nhất Nặc kinh ngạc hỏi: “Thật sao? Cô gái đó đã đưa số điện thoại cho anh sao?”

“Cô ta viết lên tạp chí của anh, anh nhờ tiếp viên hàng không vứt đi rồi.” Ôn Lương Diệu giải thích với cô.

Hình Nhất Nặc lập tức vui vẻ khoác tay anh: “Em biết mà, anh sẽ không cần só điện thoại liên lạc của người phụ nữ khác.”

Xuống máy bay, tài xé Ôn gia đưa họ đến trung tâm thương mại trong thành phố, Hình Nhất Nặc muốn mua quà cho cháu gái của cô.

Đường Tư Vũ tỉnh ngủ, khí sắc cả người trông tốt hơn nhiều rồi, bạn nhỏ Hình Dĩ Hi đã được đưa đi học, lúc này, Hình gia ở bên cạnh bầu bạn với cô, mà trong lòng cô là một đứa bé vừa mới ra đời. Tô Hi nhận được tin tức này, khoảng 9 giờ đã đến thăm cô, cô ấy không mang theo con trai vì Đường Tư Vũ cần yên tĩnh nghỉ ngơi, không được ồn quá.

“Tư Vũ, cậu tốt hơn tớ một điểm, tớ đau hơn một tiếng đồng hồ mới sinh cơ!” Tô Hi cười nói.

“Tớ sinh lần hai rồi mà, lần hai sẽ nhanh hơn một chút.”

Tô Hi nhìn đứa bé bên cạnh cô, lập tức cảm thán: “Tớ cũng muốn có một đứa con gái, nằm mơ cũng muốn có một đứa.”

“Vậy đợi năm sau sinh thêm một đứa nữa.”

“Tớ có chút sợ, nhưng mà sau này vẫn có ý định sinh con.” Tô Hi cười, bất giác đứa con của cô đã hơn một tuổi rồi.

Khoảng 11 giờ, Hình Nhất Nặc và Ôn Lương Diệu đã đến, Ôn Lương Diệu là đàn ông, anh vẫn nên đứng ở cửa đợi, thấy chị dâu cũng ở đây, anh cũng rất vui.

Hình Nhất Nặc bế đứa bé vừa mới ra đời ra cho Ôn Lương Diệu nhìn một chút, anh nhìn đứa bé cười, lại nhìn dáng vẻ ôm đứa bé của Hình Nhất Nặc, anh không khỏi tưởng tượng cảnh cô có con của mình.

Ôn Lương Diệu về trước, Hình Nhất Nặc ở trong viện.

Đường Tư Vũ ở trong viện một tuần rồi ra viện, Hình Liệt Hàn ở biệt thự Hình gia đã sắp xếp bảo mẫu cấp cao chăm sóc phục vụ Đường Tư Vũ.

Hình Dĩ Hi tan học liền mau chóng về nhà, có thể chơi cùng em gái là thời khắc vui vẻ nhất của cậu.

Đại khái thật sự là có một đứa trẻ cũng hơi cô đơn, bây giờ trong nhà có hai đứa trẻ không khí liền ấm áp hơn rất nhiều.

Tưởng Lam cũng rất tỉ mỉ chăm sóc ăn uống cho Đường Tư Vũ, giúp cô bồi bổ thân thể.

Hình Liệt Hàn lại làm ba lần nữa, trái tim hắn mềm mại hon, đêm đến sẽ nằm cạnh con gái nhỏ, hắn cực kỳ cần thận, bất cứ biểu cảm nhỏ nào của cô con gái đều có thể làm hắn cảm thấy rất vui vẻ.

Tiếp theo đây, hắn sẽ toàn tâm toàn ý trở thành một ông bố tốt, bạn nhỏ Hình Dĩ Hi bây giờ đã không còn dính đến ông nữa rồi, hơn bảy tuổi rồi, đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Hơn nữa cách biệt tuổi tác như thế sẽ không phát sinh ra chuyện ganh nhau, Hình Dĩ Hi rất biết chăm sóc em gái, là một người anh chiều chuộng em.

Xem ra sau này lớn lên sẽ trở thành một ma vương chiều em gái.

Giờ daddy của cậu đã sớm trở thành ma vương chiều vợ mình rồi.

Hình Nhất Nặc không thể xin nghỉ quá lâu, một tuần sau cô phải cùng Ôn Lương Diệu về trường quay để tiếp tục công việc.

Vì để cảnh quay chân thực, cảnh quay có cảm giác sinh động hơn, sau đó Hình Nhất Nặc phải cùng tổ quay đến một nơi có tuyết rơi để quay, vì đây là một cuộc chiến tranh, cô là diễn viên chính nên phải diễn cho thật sinh động, vì vậy nghề diễn viên đúng là rất cực khổ.

Ôn Lương Diệu thương xót cô, nhưng cũng không ngăn cấm lòng nhiệt huyết của cô với điện ảnh, là một diễn viên, thử thách bất cứ cảnh quay khó nào đều sẽ trưởng thành.

Đoàn phim đã chọn được địa điểm quay, xe của đoàn phim cần đi thêm 4, 5 tiếng nữa mới đến, hơn nữa buổi tối còn cần đóng ở đó, khả năng sẽ cần 1 tuần để quay ở đây.

Ngày đầu tiên đến, trợ lý trường quay đang sắp xếp bối cảnh, mà đi theo có hơn 50 diễn viên quần chúng, một đội ngũ cực kỳ hùng hậu.

Cũng may đạo diễn đã thỏa thuận được giá tốt với mấy nhà dân gần đó, có thể dành phòng trống cho họ để các diễn viên nữ nghỉ ngoï.

Nam diễn viên thì ở trong lều chen chúc một chút.

Lều của Ôn Lương Diệu ngay cạnh chỗ tuyết, bên trong trải vải không thám nước, lại trải thêm một lớp chăn lông dày chống lạnh, đây là đãi ngộ của tất cả mọi người trong đoàn phim.

€ó vài người buổi tối thích ngủ cùng nhau cho ấm áp.

Buổi tối đầu tiên đã có hai diễn viên quần chúng nữ bị cảm rồi, vì phòng không đủ, chỉ diễn viên chủ yếu ở, diễn viên quần chúng nữ này vào tránh gió đúng lúc gặp được Hình Nhất Nặc.

“Hai người uống thuốc rồi không cần đi ra ngoài đâu, ở trong phòng đi, tôi nhường giường của tôi cho hai người.”

“Chị Nhất Nặc, như vậy sao được? Đây là phòng của chị mà.”

Hai người họ vô cùng cảm động nhưng cũng không dám nhận lấy phần đại ân này.

“Không sao đâu, hai người chịu khó chật một chút. Tôi đi ra ngoài tìm bạn trai chen chúc một đêm.” Hình Nhất Nặc cười nói, cô cam tâm tình nguyện nhường giường cho họ.

Như vậy cô liền có lý do ở cạnh Ôn Lương Diệu, hơn nữa hai người ngủ chung nhất định sẽ ấm áp hơn.

“Chị Nhất Nặc, thật sự có thể như vậy sao?”

“Có thể! Không cần lo lắng cho tôi, hai người cứ ngủ đi!” Hình Nhất Nặc nói xong liền mặc chiếc áo khoác dày ra ngoài, cô ôm một túi nước ấm, cũng không cảm nhận được cái lạnh. Cô cong môi cười, bước chân về phía lều của Ôn Lương Diệu, đèn vẫn sáng, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng thon dài của anh đang ngồi ở đó làm việc.

Hình Nhất Nặc nhìn bầu trời đầy sao, đây quả là hiện tượng thiên nhiên hiếm tháy.

Cô đi đến trước mặt Ôn Lương Diệu, nói với người đàn ông bên trong: “Có thể cho em vào không?”

Ôn Lương Diệu nghe thấy tiếng của cô liền lập tức mở cửa lều từ bên trong ra.

Nhìn Thấy Hình Nhất Nặc đội mũ, vũ trang đầy đủ ngồi xổm trước cửa lều, chỉ lộ ra hai gò má trắng nõn, hai con mắt sáng như sao.

Anh lập tức lo lắng hỏi: “Em không có việc gì sao lại chạy đến đây?”

“Có hai diễn viên quần chúng nữ bị cảm rồi, họ uống thuốc xong em cho họ ngủ ở phòng em, giờ em chỉ có thể đến chỗ của anh.”

Hình Nhất Nặc làm bộ như thể bất đắc dĩ phải ngủ chỗ của anh.

Ôn Lương Diệu có chút tức giận: “Bên ngoài lạnh như thế này, em không sợ mình cũng sẽ bị cảm à?”

“Em nghe chị Lạc nói hai người buổi tối ôm nhau sẽ rất ấm.”

Hình Nhất Nặc cười nói.

Ôn Lương Diệu lo lắng cho cô, lúc này cô thật sự không có chỗ nào có thể ngủ.

“Vào đi!” Ôn Lương Diệu để cô vào, Hình Nhất Nặc lập tức cởi giày bò vào, Ôn Lương Diệu đóng vi tính lại, nhìn thời gian rồi nói: “Ngủ thôi, mai em phải dậy sớm để quay.”

“Vâng! Em cởi ít quần áo, giày ra.” Hình Nhất Nặc nói xong, chuẩn bị cởi.

Ôn Lương Diệu lập tức tắt đèn, bên trong lều tối om.

Bình luận

Truyện đang đọc