TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 661: Mắt Điện Thoại Du thuyền đi về phía đại dương sâu thẳm.

Hình Nhất Nặc đứng trên boong tàu, nhìn ngọn sóng xa xa trên mặt biển, lại nhìn mũi tàu lướt qua ngọn sóng, cô cảm thấy toàn bộ trái tim đều rộng lớn, hoàn toàn quên đi buồn phiền trong lòng.

Một đôi tay từ phía sau chống lên lan can, đem cô vây ở giữa, Hình Nhất Nặc lập tức xoay người, ngẳng gương mặt nhỏ nhắn cùng anh đối mặt, hai ánh mặt chạm nhau, ánh mắt thâm tình cũng cần nói cũng có thể hiểu.

Ôn Lương Diệu nhịn không được cúi người xuống hôn lên môi cô. Hình Nhất Nặc vươn tay ôm lấy anh, đem khuôn mặt dán vào lòng, nghe tiếng tim anh đập, hưởng thụ giây phút này.

Hình Nhát Nặc đi đến trước một máy gấp thú, cô hưng phần lôi kéo Ôn Lương Diệu: “Em muốn chơi.”

“Chơi đi!” Ôn Lương Diệu sủng nịnh nói, cùng cô chơi.

Lần này vận khí không tồi, hai người đều gấp được, trên đường về, Hình Nhất Nặc ôm hai con búp bê, vô cùng vui vẻ.

Đến tầng trệt nơi họ ở, Hình Nhất Nặc nói với anh: “Em cần một ly nước trái rồi trở về phòng, anh cầm búp bê giúp em.”

“Không muốn anh đi cùng em sao?” Ôn Lương Diệu hỏi.

“Hôm nay anh đã cùng em đi cả ngày rồi, anh không còn công việc sao? Anh vào phòng trước, em lập tức đến. Lấy cho anh một ly cà phê.”

Ôn Lương Diệu quả thật vẫn còn công việc phải hoàn thành, anh gật đầu: “Được, vậy em nhanh trở lại.”

“Vâng!” Hình Nhát Nặc gật đầu.

Ôn Lương Diệu thấy cô đi đến sảnh của tiệm cà phê cao cấp, phòng ở ngay hành lang bên cạnh, anh trở về phòng trước.

Hình Nhất Nặc đang đợi cà phê, cô liền đứng bên cạnh mở điện thoại xem tin tức, nhìn thấy bộ phim mới ra mắt của mình, cô không khỏi chú ý đến bình luận, không tệ, 80% người xem xong tập phim đều vô cùng chờ mong.

“Tiểu thư, đồ uống của cô đã đóng gói xong.” Phục vụ bên cạnh nói.

“Được, cảm ơn.” Hình Nhất Nặc nói xong, cầm hai ly đồ uống định đi, lúc này, người phục vụ cầm lấy một đóa hoa hồng nói: “Tiểu thư, đây là hoa hồng quán chúng tôi tặng kèm, cô có muốn không?”

Hình Nhất Nặc vô cùng thích hoa hồng, cô nhìn thấy hoa tự nhiên sẽ muốn. Cô nâng tay đặt điện thoại lên trên quầy, một bên đem đồ uống cầm trong tay, lại nhận lấy hoa. Cô ngửi hương hoa, xoay người lập tức rời đi.

Nhưng cô không phát hiện, điện thoại của mình vẫn để trên quây, người phục vụ cũng bận rộn mà không nhắc nhở cô.

Lúc Hình Nhất Nặc đi ra cửa, bởi vì đang nhìn đóa hoa nên đụng phải một người đang vào cửa.

“Tôi xin lỗi.” Người đàn ông lập tức quay đầu, mà cô cũng ngẳng đầu, trong mắt hiện lên xin lỗi.

Người đàn ông rất trẻ, khoảng 24-25 tuổi, mái tóc đen, bên trong vẻ tuần mỹ lộ ra một loại bá đạo.

Lúc anh ta nhìn Hình Nhất Nặc, ánh mắt lập tức sáng lên, anh ta muốn cùng Hình Nhất Nặc nói chuyện.

Hình Nhất Nặc lại quay đầu bước đi, người đàn ông đứng ở cửa vài giây, khóe miệng gợi lên một nụ cười quyền rũ.

Thế giới này thật sự có một loại cảm giác, mà loại cảm giác giống như dòng điện bỗng nhiên tuôn trào trong tim, cái gọi là nhất kiến chung tình, cũng không phải chỉ là truyền thuyết.

Mà chuyện đó vẫn thường xuất hiện trên thế giới này.

Người đàn ông trẻ tuổi chớp mắt, che đi một chút kích động trong tim, trong đầu đều là hình ảnh sạch sẽ mỹ lệ vừa rồi của Hình Nhất Nặc, lại lộ gương mặt trắng trẻo bình tĩnh thong dong.

Khi người đàn ông trẻ tuổi bước đến quầy bar, anh ta ngoái lại nhìn ra cửa, mong chờ cô gái kia quay lại lần nữa.

Mà lúc này, người phục vụ bên cạnh đẩy một chiếc điện thoại đến trước mặt anh ta: “Tiên sinh, anh cất điện thoại đi, đừng để mắt.”

Người đàn ông nhíu mày, cầm điện thoại lên, mà vừa nhắc máy màn hình liền sáng lên, là cô gái mà anh ta muốn gặp lại một lần nữa.

Trên màn hình bây giờ là ảnh chụp xinh đẹp, đúng là điện thoại của Hình Nhất Nặc.

Đôi mắt người đàn ông không khỏi trừng lớn vài phần, đây lẽ nào là định mệnh. Vậy mà điện thoại của cô lại nằm trong tay anh ta?

Xem ra ông trời cũng giúp anh ta. Anh ta câu môi cười, cẩn thận đánh giá ảnh chụp của cô gái. Là hình ảnh Hình Nhất Nặc hóa trang cổ trang, tỉnh xảo như tranh vẽ, tựa tiên nữ.

Người đàn ông trẻ tuổi cầm lấy điện thoại, ấn khóa màn hình.

Người phục vụ bên cạnh nhìn thấy anh ta vẫn cầm điện thoại trên tay lập tức hỏi: “Tiên sinh, đây là điện thoại của ngài đúng không?”

“Đúng vậy, là của bạn tôi. Một chút nữa tôi sẽ trả lại cô ấy.”

Người đàn ông trẻ tuổi vô cùng tự nhiên trả lời.

Hình Nhất Nặc trở về phòng, nhìn người đàn ông ngồi ở ban công bắt đầu làm việc, một thân áo sơ mi trắng sạch sẽ, ngay cả ánh mặt trời nóng bức cũng phát lệ đối xử tử tế với anh, nhu hòa ánh sáng bao phủ lấy anh, làm lộ ra sườn mặt lập thể hoàn mỹ của anh, sóng mũi cao thẳng. Nếu có camera, Hình Nhất Nặc khẳng định sẽ chụp cho anh một tắm.

Bởi vì bức ảnh này, khẳng định sẽ rất đẹp.

Hình Nhất Nặc lập tức muốn lấy điện thoại ra chụp lại một màn này, cô tự sờ túi nhỏ trong tay mình.

Điện thoại của cô đâu rồi? Cái túi nhỏ như vậy, vừa nhìn liền thấy rõ không có điện thoại của cô trong này. Cô liếc mắt nhìn những thứ cầm trong tay, trừ bỏ hai ly đồ uống, chính là một đóa hoa hồng.

Đầu cô nỗ bùm một tiếng, trời ạ! Lẽ nào cô để điện thoại của mình ở quán cà phê rồi?

Không được, trong điện thoại tất cả đều là ảnh của cô cùng Ôn Lương Diệu! Kia chính là một kho báu quý giá!

“Nhất Nặc, về rồi à.” Ôn Lương Diệu ngắng đầu nhìn cô mỉm cười.

Hình Nhất Nặc giả vờ bình tĩnh đi đến bên người anh, đặt cà phê của anh trước mặt: “Cà phê của anh. Em đột nhiên muốn ăn bánh ngọt, em lại ra ngoài một lát, anh làm việc đi! “

“Anh đi với em.” Ôn Lương Diệu liền muốn ngừng công việc trên tay lại.

“Không cần, ngay ở quán cà phê thôi, rất gần, em lập tức trở lại.” Hình Nhất Nặc vội vàng muốn lấy lại điện thoại, trong lòng cô nghĩ có lẽ nhân viên phục vụ đã thấy và giữ lại cho cô.

Đây là một quán cà phê cao cấp, nhất định sẽ không xuất hiện kẻ trộm cắp, cho nên rất có thể vẫn sẽ tìm thấy điện thoại của cô.

Hình Nhất Nặc nghĩ xong, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài. Cô chạy nhanh về phía quán cà phê. Cô dứng trước quây, hỏi người phục vụ nam vừa rồi bán cho cô: “Hi, anh có thấy điện thoại của tôi không? Tôi có thể để nó ở đây.”

Người phục vụ nam lập tức nhớ lại, liền nói: “Ahl Vừa rồi bạn của cô đến, tôi đưa điện thoại cho anh ta rồi.”

Hình Nhất Nặc không khỏi nhíu mày: “Bạn tôi? Bạn nào cơ?”

“Anh ta để lại số điện thoại cùng số phòng, cô có thể tìm anh ta.” Người phục vụ đưa ra một mảnh giấy, trên đó dùng tiếng Anh viết số điện thoại cùng số phòng.

Hình Nhát Nặc nghĩ đến lấy lại điện thoại là quan trọng nhất, cô cầm mảnh giấy: “Được rồi, cảm ơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc