TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 246 Anh Toàn Quyền Chăm Sóc

Vì chuyện này đối với người bình thường thì chỉ cần đền bù thôi, nhưng với nghệ sĩ thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Tô Hi cầm di động lên mạng, tin tức của cô chỉ mới mười phút đã lên top 4 rồi, hơn nữa, tiêu đề là nữ thần mới nổi uống rượu gây tai nạn, gây trở ngại giao thông.

Tô Hi xem mấy cái liên tục, càng xem càng tức, giận nhăn cả khuôn mặt nhỏ nhắn.

Ôn Lệ Thâm thấy cô xem xong rồi thì nhíu mày nói: “Trên mạng nói sao?”

“Trên mạng đồn là do rượu, ma túy.” Tô Hi trưng vẻ mặt không còn tha thiết gì.

Ôn Lệ Thâm nghe vậy cũng nhăn mày kiếm, anh đột nhiên rẽ tay lái đỗ xe bên lề đường.

Tô Hi ngạc nhiên nhìn anh: “Anh muốn làm gì vậy?”

Ôn Lệ Thâm cầm điện thoại trên xe gọi cho một dãy số, chờ bên kia nghe máy anh đã lạnh lùng ra lệnh: “Chặn hết tất cả tin công kích Tô Hi trên mạng, cảnh cáo truyền thông cả nước, không ai được phép đăng tin tai nạn của Tô Hi.”

Giọng của anh không phải yêu cầu, mà là mệnh lệnh, là mệnh lệnh không được làm trái.

Tô Hi hơi trừng mắt, tận mắt nhìn thấy quyền lực của anh, anh ta đang ra lệnh ai vậy? Tại sao trong lời nói của anh khiến cô không thể phản bác được?

Hơn nữa anh lại giúp cô dọn dẹp hết những đồn đại bắt lợi.

Ôn Lệ Thâm phân phó xong quay lại nhìn cô gái đang há hốc miệng: “Nhìn gì?”

“Anh… anh rốt cuộc là ai? Sao có thể khống chế cả giới giải trí2” Tô Hi cảm thấy cô nói như vậy không hề quá, vì cô đã chứng kiến được bản lĩnh của anh rồi.

“Nếu em biết tôi lợi hại thế nào, thì em có bỏ người đàn ông trong lòng em mà chọn yêu tôi không?” Ôn Lệ Thâm xích tới gần cô, giọng hơi khàn đi.

Tô Hi lúc này đầu tóc bù xù, tóc trên trán còn dính máu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn chưa lau sạch máu, phải nói là vô cùng nhéch nhác.

Nhưng khuôn mặt này đối với Ôn Lệ Thâm lại chỉ khiến anh càng thêm đau lòng.

Tô Hi không dám nhìn vào ánh mắt nóng cháy của anh, cô giả vờ bị đau, vỗ trán nói: “Có thể đưa tôi đi rửa rồi băng bó vết thương được không? Đầu tôi đau quá.”

Ôn Lệ Thâm lập tức giận, hừ một tiếng: “Bảo yêu tôi là em đau đầu ngay?”

Anh nói xong thì đạp chân ga, quay xe ra ngoài, về thẳng biệt thự.

Vết thương của cô không sâu, Ôn Lệ Thâm không muốn đưa cô đi bệnh viện, cô hiện đang ở đầu sóng ngọn gió, không thể xuất hiện được.

Đi trên đường Tô Hi lại nhận được điện thoại của Annie, Annie luôn chú ý tin tức của Tô Hi, cô ấy cực kì vui mừng nói với cô rằng tin của cô trên mạng đã biến mắt hết, cả một đống tin như vậy cũng mất hết.

Annie đoán là cấp cao của công ty làm.

Tô Hi nghe giọng Annie mừng rỡ không nhịn được mà nhìn người đàn ông đang lái xe bên cạnh, cô rất muốn nói với Annie người ngăn lại cơn sóng thần tin tức đó là người đang ngồi bên cạnh cô đây nè.

Nghe máy của Annie xong Tô Hi càng cảm thấy thân phận của người đàn ông bên cạnh rất huyền bí, anh ta cuối cùng là ai vậy?

Tới biệt thự của Ôn Lệ Thâm, anh đưa hòm thuốc ra rửa vết thương cho cô trước, sau đó giúp cô băng bó.

Tô Hi là một người yêu sạch sẽ, vừa rồi bị mọi người vây quanh, do căng thẳng nên cả người toàn mồ hôi, mà bây giờ cô cảm thấy thoải mái, còn trên đầu thì cô muốn đi gội đầu.

“Tôi đi gội đầu.” Tô Hi vừa nói vừa đi vào phòng khách nhà anh.

Ôn Lệ Thâm vừa cất hòm thuốc, vừa nghe cô nói liền nhíu mày: “Vết thương của em vừa mới bôi thuốc, không đụng nước được.”

Tô Hi lập tức cầm tóc kéo kéo: “Nhưng mà tóc tôi rất bẩn, dính nữa, tôi phải gội một cái.”

Nói xong cô nhất quyết muốn đi gội đầu, con gái trời sinh tính thích sạch sẽ.

Ôn Lệ Thâm lại phát hiện ra thêm con gái rất phiền phức.

“Tôi gội cho em.” Ôn Lệ Thâm bát đắc dĩ nói.

Tô Hi lập tức được chiều mà sợ hãi nhìn anh: “Thật hả?”

Ôn Lệ Thâm ừ, đưa cô vào phòng ngủ của anh, Tô Hi sững sờ, sao lại vô phòng anh t?

aTô Hi muốn gội đầu cũng chỉ có thể nằm ngửa, cho nên bồn tắm thoải mái rộng rãi của Ôn Lệ Thâm có thể cho cô nằm thoải mái, Ôn Lệ Thâm ngồi một bên, tay cầm một chậu nước gội đầu giúp cô.

Tô Hi thoải mái hưởng thụ, được trai đẹp phục vụ khiến cô không nhịn được cong môi cười, mặt được rửa sạch thì liền trông đẹp đẽ, trắng nõn nà làm người khác muốn vuốt ve.

Ôn Lệ Thâm nhìn cô nhắm mắt lại, mi dài tựa cánh bướm, đôi môi đang khép đỏ mọng, anh lập tức cúi người xuống, hai gương mặt dán vào nhau… Tô Hi chỉ cảm thấy có một cái bóng chiếu xuống, giây tiếp theo, đôi môi đỏ mọng của cô bị một bờ môi ấm áp che lại.

“Ưm…” Tô Hi mở mắt ra, nhìn thấy đường cong cằm tuyệt đẹp của anh, còn cả hầu yết quyền rũ… Trên môi, anh nhẹ nhàng chạm vào chứ không hôn sâu, cảm nhận được hơi thở của nhau, Ôn Lệ Thâm lui lại, tiếp tục xoa nhẹ những sợi tóc mềm mại của cô, Tô Hi oán thầm một tiếng cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Sau khi gội xong mái tóc dài của Tô Hi, Ôn Lệ Thâm sáy tóc cho cô, mái tóc mềm như tơ khiến anh thích thú không muốn buông tay, thưởng thức thêm một lát.

Tô Hi gội đầu xong cả người đều thoải mái, nhưng cô lại đói bụng.

“Nhà anh có đồ ăn không? Lúc trưa tôi không ăn nên giờ đói quá.” Tô Hi hỏi anh.

Ôn Lệ Thâm liếc cô một cái, cô lập tức phông má nói: “Mì gói cũng được.”

“Em coi nhà tôi là nhà của em đấy à?” Ôn Lệ Thâm nói xong vừa đi xuống lầu vừa nói: “Xuống lầu chờ.”

“Anh làm đồ ăn cho tôi hả? Anh đã nói anh biết nấu cơm, anh giỏi thật đó.” Tô Hi ca ngợi, giờ mà không nịnh hót thì không có đồ ăn đâu!

“So với người đàn ông mà em thích thì sao?” Ôn Lệ Thâm không quay đầu lại hỏi.

Ôn Lệ Thâm đã điều tra hết chuyện lùm xùm tình cảm của Tô Hi, phát hiện ra chỉ là cần để tuyên truyền thôi, không qua lại với ai cả, càng không qua lại nhiều với ai cả nên bây giờ anh vẫn không biết người trong lòng cô là ail Tô Hi không khỏi chột dạ, ở phía sau anh lè lưỡi rồi ừ hử một tiếng: “Vẫn thua một chút.”

Người đang đi xuống lầu lập tức quay lại trừng cô: “Thua chỗ nào?”

Tô Hi lập tức quay đầu tránh ánh mắt hăm doạ của anh, không nói gì.

Ôn Lệ Thâm thấy thái độ của cô, anh cười khẩy: “Cuối cùng người em thích là người thế nào? Khi em gặp chuyện, người đầu tiên em nghĩ đến lại là tôi, tại sao vậy?”

Tô Hi bị chất vần mà không biết nói gì, lắp bắp: “Đó là vì… vì… “Vì sao?” Ôn Lệ Thâm nhất định phải ép cô nói ra lí do.

Bình luận

Truyện đang đọc