TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1760:

 

“Lê tiểu thư, rất cảm ơn cô nguyện ý chọn trang phục dạ hội của chúng tôi tham gia bữa tiệc, chúng tôi sẽ phục vụ cô tận tình.”

 

“Quản lý Trịnh, chị khách khí rồi, tôi rất yêu thích lễ phục dạ hội của cửa hàng.”

 

“Tâm Duyệt, nào, cùng chọn đồ đi! Tối nay hai người phải cố gắng thể hiện ra được sức hấp dẫn của Dataland.”

 

Quản lý Trịnh nói xong, đích thân dẫn bọn họ đến tủ kính trưng bày trước mặt, khoảng hơn ba mươi bộ có phong cách sang trọng hàng đầu cho. họ lựa chọn.

 

Lê Yên cũng thật lòng yêu thích, hơn nữa cô cũng không phải là một người phụ nữ quá bảo thủ, nên lúc đứng trước một bộ lễ phục dạ hội xẻ tà màu tính nhạt, ánh mắt cô không khỏi phát sáng, cái gì gọi nhất kiến chung tình, có lẽ chính là lúc này.

 

“Tôi muốn mặc bộ này, có được không?”

 

Lê Yên quay đầu nói với Trịnh Mẫn Ân.

 

Trịnh Mẫn Ân lập tức nói với nhân viên phục vụ đằng sau: “Lấy xuống, để Lê tiểu thư mặc thử.”

 

Nói xong hướng Lê Yên nói: “Nếu như cô vừa ý, vậy cứ thỏa sức mặc đến bữa tiệc đi!”

 

*Uml! Cảm ơn.”

 

Hứa Tâm Duyệt cũng đang suy nghĩ, lúc cô muốn mặc một bộ đồ, Trịnh Mẫn An đến đằng sau kéo tay cô, bước đến trước một bộ váy đuôi cá trắng tinh khôi, cô ấy trực tiếp nói: “Tâm Duyệt, mặc bộ này đi!”

 

Hứa Tâm Duyệt giật mình: “Quản lý, bộ này em không mặc được.”

 

“Sao không thẻ? Tin chị, mặc nó lên, em sẽ trở thành đối tượng theo đuổi của cánh đàn ông trong bữa tiệc.”

 

Khuôn mặt ngưỡng mộ của Trịnh Mẫn Ân nói: “Nếu như chị còn có cơ hội trẻ ra mười tuổi, chị sẽ không chờ đợi được mà muốn mặc nó.”

 

Hứa Tâm Duyệt không khỏi nhìn tên nhà thiết kế bên cạnh, cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn: “Quản lý, đây là tác phẩm của chị.”

 

Trịnh Mẫn Ân cong môi cười: “Đúng vậy! Cho nên, chị hy vọng nó có thể tìm được người phù hợp để thể hiện phong thái của nó, Tâm Duyệt, mặc nó đi!”

 

Đột nhiên Hứa Tâm Duyệt cảm thấy Trịnh Mẫn Ân bình thường mặc dù nhìn nghiêm khắc, nhưng tài hoa của chị ấy lại kinh người đến như vậy, chẳng trách chị ấy có thể đảm nhận được chức quản lý cửa hàng đầu tiên của công ty trong nước.

 

Hứa Tâm Duyệt gật đầu, cô không từ chối, là một nhà thiết kế, việc vui mừng nhất chính là nhìn thấy tác phẩm của mình được tỏa sáng trong đám đông, cô chỉ hy vọng sẽ không phụ lòng sự kỳ vọng của quản lý.

 

Mắt nhìn của Lê Yên cực kỳ tốt, cô chọn bộ lễ phục sẽ hội màu tím xẻ tà, khiến cho đôi chân thon thả của cô thoát ẩn thoát hiện, trông cực kỳ hoàn mỹ.

 

Lê Yên đứng trước gương, hài lòng gật đầu: “Lấy bộ này đi!”

 

Hứa Tâm Duyệt cũng vào trong thử đồ, Trịnh Mẫn Ân ở bên ngoài cửa đợi, lúc cô bước ra, ánh mắt Trịnh Mẫn Ân trực tiếp phát sáng, ánh mắt của cô ấy quả nhiên không tồi.

 

Hứa Tâm Duyệt có những điều kiện bên ngoài cực kỳ hoàn hảo, đem tác phẩm có sức quyến rũ mà cô tâm đắc nhát đều thể hiện hết ra ngoài.

 

“Rất đẹp, nó cực kỳ phù hợp với khí chất của em, tao nhã ngọt ngào, không mát đi vẻ đẹp phương đông.”

 

Trịnh Mẫn Ân nói xong, từ trong tủ lấy ra một lấy ra chiếc túi nhỏ tinh xảo bằng ngọc đưa cho cô: “Cầm nó đi!”

 

Hứa Tâm Duyệt đứng trước gương, cô là một nhà thiết kế, nội tâm cô khát vọng sự hoàn mỹ của bản thân, cô trong gương lúc này dường như biến thành một người khác.

 

Lê Yên mỉm cười bước đến sau cô, tán thưởng nói: “Tâm Duyệt, cậu xinh đẹp quá rồi, khiến tớ có áp lực.”

 

Hứa Tâm Duyệt quay đầu mỉm cười: “Đứng bên cạnh cậu, tớ mới là người có áp lực!”

 

“Hai người khí chất khác nhau, nhưng đều có cùng vẻ đẹp rung động lòng người.”

 

Trịnh Mẫn Ân đứng một bên trêu chọc.

 

Lê Yên nhìn đồng hồ: “Chúng ta cần nhanh lên một chút, năm rưỡi bắt buộc phải xuất phát, chúng ta còn cần trang điểm nhẹ với làm tóc nữa.”

 

Trịnh Mẫn Ân cho người qua giúp đỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc