TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 810: Được Anh Chăm Sóc

“Đương nhiên là có thể, ở đây có hai phòng, em cứ tùy ý chọn một phòng đi.” Hôm nay Lam Thiên Hạo chính là đến trải nghiệm khách sạn của bạn thân.

“Em chọn phòng khách.” Lam Sơ Niệm cười hi hi đi vào phòng của cô.

Lam Thiên Hạo ngồi trên sofa, ánh mắt có thể hiện một chút phức tạp.

Trong phòng của Kiều Mộ Trạch, anh đã rời đi rồi, Trang Noãn Noãn nằm một lúc, toàn thân cũng tỉnh táo lên rất nhiều, cô ngồi dậy, ngồi nhìn bàn chân bị băng bó, bây giờ cô thực sự không thể động đậy lung tung, vừa nãy cô cũng nhìn thấy rồi, vì cô đi bộ nên mới dẫn đến việc vết thương chảy máu không ngừng.

Cô đưa mắt nhìn cách bài trí của toàn bộ căn phòng sang trọng, rất có phong cách, lại còn lộ ra khí chất nam tính, màu tối chủ đạo, tạo cho người ta vẻ lạnh lùng cứng rắn.

Đây là phòng của khách sạn sao? Sao nhìn có vẻ không giống nhỉ? Nó giống như phòng tư nhân của một người đàn ông.

Cô thực sự đoán đúng rồi, khách sạn của Kiều Mộ Trạch, bất kể là khách sạn nào trên toàn cầu, đều có một phòng tư thuộc về anh, không được người ngoài sử dụng.

Lúc này, trong một phòng nghỉ ở hậu đài, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến ngồi với nhau, thẫn thờ, Diệp Mạn Ni khoanh tay, đi qua đi lại, đang nghĩ xem bây giờ Trang Noãn Noãn ở đâu, nhận được đãi ngộ như thế nào?

Còn Lâm Thiến thì chống cằm, trong đầu toàn là hình bóng của Lam Thiên Hạo ban nãy, khi anh bước vào phòng, tim cô ta sắp nhảy ra ngoài rồi.

Lam Thiên Hạo là kiểu ít thấy, một ánh mắt cũng cho người ta cảm giác ấm áp, trên người anh có một khí chát rất hoàn hảo, anh thuộc kiểu đàn ông không những đẹp trai mà còn tỉnh té.

Lâm Thiến sắp mê chết anh rồi.

“Sơ Niệm khi nào xuống đây vậy?” Lâm Thiến tò mò hỏi.

“Mình còn đang nghĩ lúc này Trang Noãn Noãn đang trốn ở đây? Cô ta cố ý không đem điện thoại! Chính là không muốn chúng ta làm phiền đây mà.” Diệp Mạn Ni tức giận nói.

Nhưng mà, chuyện lúc nãy xảy ra quá nhanh, Trang Noãn Noãn làm gì có thời gian đi lấy điện thoại?

Nhưng mà Diệp Mạn Ni chính là muốn trách lên người cô.

Chu Đào đi vào, anh rất bất lực, vẫn may lần này không có chuyện gì, hơn nữa mọi người nhìn thấy tận tay Kiều Mộ Trạch bế Trang Noãn Noãn, cũng sẽ tự biết.

Lúc này Kiều Mộ Trạch đã về vị trí của mình, xem biểu diễn trên sân khấu, nhưng tâm tư của anh, lại ở trên người cô gái nằm trong phòng.

Anh nghĩ một lúc, vẫy tay về phía người trợ lí khác của mình là Dương Lệ, giao cho cô ấy về phòng của mình chăm sóc Trang Noãn Noãn.

Dương Lệ được giao nhiệm vụ liền lập tức đến phòng của anh, Trang Noãn Noãn đang nằm ngủ, nghe thấy tiếng cửa kêu, cô lập tức đứng dậy, nhìn thấy một người vừa sang trọng vừa cao ráo bước vào, cô nhận ra, là trợ lí của Kiều Mộ Trạch.

“Xin chào, Trang tiểu thư, cô có chỗ nào không thoải mái không?” Dương Lệ mỉm cười và hỏi.

“Cảm on, tôi rất ồn.” Trang Noãn Noãn cũng cười và đáp lại.

“Kiều tổng bây giờ không thể rời đi được nên tôi sẽ phụ trách việc chăm sóc cô, cô muốn uống chút gì đó không?” Dương Lệ hỏi.

Trang Noãn Noãn có chút khát: “Tôi muốn uống một ly nước.”

Dương Lệ rót cho cô một cốc nước ấm, cúi đầu kiểm tra chân mình, Trang Noãn Noãn đang cầm cốc nước, cô cảm thấy bắt lực đối với những việc xảy ra với bản thân. Uống nước xong, Trang Noãn Noãn cảm thấy không nên ở trong phòng của người đàn ông này, cô muốn về nhóm của mình: “Cô ơi, cô có thể đỡ tôi xuống không?” Trang Noãn Noãn hỏi Dương Lệ.

Dương Lệ cười lắc đầu: “Trang tiểu thư, cô bị thương ở chân.

Nên ở đây nghỉ ngơi đi!”

Kiều tổng không nói là cho phép cô rời đi.

“Không được, các thành viên trong nhóm của tôi chắc chắn đang lo lắng cho tôi, tôi phải đi xuống.” Trang Noãn Noãn chỉ cảm thấy rất khó chịu khi ở trong phòng.

Dương Lệ cũng có chút khó xử: “Cái này tôi không có cách nào làm chủ cả, Trang tiểu thư, Kiều tổng của tôi đối với cô tốt như vậy, cô đường gạt bỏ lòng tốt của anh ấy nữa.”

Dương Lệ đánh mắt nhìn cô gái trước mắt, trông rất xinh đẹp, khó trách Kiều tổng thích cô.

Bây giờ chân của Trang Noãn Noãn không thể dùng lực, đã băng bó lại vết thương rồi, nếu cô còn muốn cái chân này phục hồi lại như cũ thì không nên động đậy.

Cô chỉ còn cách quay về, Dương Lệ thấy cô muốn nghỉ ngơi, cô ấy nói: “Có cần tôi đỡ cô về phòng nghỉ ngơi không?”

“Không cần đâu, tý nữa tôi sẽ đi.” Trang Noãn Noãn không muốn nằm trên giường của Kiều Mộ Trạch.

“Phòng của khách sạn các cô trang trí thật đặc biệt.” Trang Noãn Noãn tò mò hỏi.

Dương Lệ nghe xong và cười: “Trang tiểu thư, phòng này không phải phong cách trang trí của khách sạn, đây là đặc biệt thiết kế cho Kiều tổng của chúng tôi, thuộc về một mình anh ấy, không mở cho người ngoài.”

Trang Noãn Noãn lắc đầu, cười nhẹ: “Không có, tôi không muốn tìm hiểu anh ta.”

Lúc này Lam Sơ Niệm đang ở phòng của anh trai, cô muốn đi xem xem Trang Noãn Noãn đã xuống chưa, cô liền rời khỏi phòng đi xuống dưới. Cô đi vào phòng nghỉ ngơi, lập tức Lâm Thiến hướng ánh mắt kỳ vọng về cô, nhưng lại không có bóng dáng của Lam Thiên Hạo.

“Sơ Niệm, sao chỉ có mình cậu xuống, anh trai cậu không cùng cậu xuống sao?” Lâm Thiền tò mò hỏi.

“Anh trai mình đang nghỉ ngơi ở khách sạn, Noãn Noãn xuống đây chưa?” Lam Sơ Niệm kinh ngạc hỏi.

“Cô ta còn nỡ xuống đây sao?” Diệp Mạn Ni quăng ra một ánh mắt cười nhạo.

Lam Sơ Niệm ngồi xuống, có chút lo lắng hỏi: “Hy vọng Noãn Noãn không sao, rốt cục cậu ấy bị sao vây?”

“Còn sao được nữa, giả bộ đó, cô ta biết Kiều Mộ Trạch ngồi dưới sân khấu, nếu cô ta không ngã một cái thì Kiều Mộ Trạch làm sao có thể lên sân khấu bé cô ta chứ?” Diệp Mạn Ni càng nghĩ thì càng thấy có khả năng này.

Tuy nhiên Lam Sơ Niệm không đồng tình lắm.

Lâm Thiến ngồi bên cạnh cô, cười nghe ngóng từ cô: “Sơ Niệm, hôm nay anh trai cậu ở lại khách sạn sao?”

“Đúng vậy, anh trai mình và mình quyết định ở lại đây.”

“Vậy thì chúng ta bảo với Chu tổng là cho chúng ta hai phòng nữa đi! Mình cũng muốn ở lại đây.”

“Chắc cũng chỉ là phòng bình thường, nhưng cũng vinh hạnh rồi.” Lâm Thiến chỉ nghĩ, chỉ cần ở đây, là có cơ hội gặp Lam Thiên Hạo, ví dụ như buổi tối gõ cửa gì gì đó.

Lam Sơ Niệm cười: “Mình cũng chỉ là dính một ít phúc của anh mình thôi! Không thì, mình cũng không ở đây được.”

“Cậu có người anh như vậy, mình thật sự ngưỡng mội Thật sự mà nói, mình rất thích người như anh cậu, nỗ lực lại ưu tú, còn rất đẹp trai.” Trong mắt Lâm Thiền, toàn là sự sùng bái với Lam Thiên Hạo, đồng thời, cũng ám thị với Lam Sơ Niệm.

Tâm tư của Lam Sơ Niệm khá đơn thuần, nghe nói cô ta thích, cô lập tức lắc đầu: “Anh mình không giống vậy đâu, anh ấy ngày nào cũng khiêu khích tật xáu của mình cả.”

Lâm Thiến thật sự rất ghen ty, nếu Lam Thiên Hạo thích khiêu khích tật xấu thì cô ta có thể vì anh thay đổi mọi tật xấu.

“Vậy sao?”

“Đúng vậy! Lúc mình học cấp ba, cùng bạn trai ăn thịt xiên nướng trở về, thì anh ấy vĩnh viễn không cho tôi ăn thịt xiên nướng bên ngoài nữa, nhưng mà thật sự rất ngon, mình thật muốn ăn một lần nữa.” Lam Sơ Niệm nghĩ đến mùi vị thì nuốt nước bọt.

“Cậu đấy! Đó chỉ là những nỗi lo của tiểu thư nhà giàu, còn như tụi mình trước đây, không phải lúc nào cũng phải ăn ở lề đường sao?”

Lam Sơ Niệm míim môi, trong mắt ánh lên sự mong đợi: “Đợi ngày nào đó mình nhất định sẽ đi ăn một lần nữa.”

“Sơ Niệm, cậu có thể đi tìm Noãn Noãn một chút không, xem cô ta đang ở đây thì gọi cô ta xuông đây.” Diệp Mạn Ni nói với cô, cô ta hy vọng Lam Sơ Niệm có thể mang Trang Noãn Noãn xuống đây.

“Àil Cái này… anh mình nói có Kiều Mộ Trạch đang chăm sóc cậu ấy, chúng ta không cần lo lắng.” Lam Sơ Niệm không muốn đi làm phiền.

Cô thật sự hy vọng Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch có thể ở bên nhau.

Diệp Mạn Ni chỉ có thể bắt lực, ai bảo tâm tư của Lam Sơ Niệm lại đơn thuần đến như thế chứ? Căn bản không hiểu ý nghĩa sâu xa của cô ta.

Trong lòng cô ta có sự đố ky ác ý, giống như Lam Sơ Niệm căn bản không cách nào hiểu được, chỉ đợi khi cô yêu một người đàn ông, yêu đến phát điên, thì mới hiểu được, khi người phụ nữ nào đó chiếm lấy người đàn ông đấy, trong lòng cô sẽ hận đến mức nào.

Lam Sơ Niệm thật sự không hiểu, thậm chí cô còn không hiểu yêu là gì, trong cuộc sống của cô bây giờ, chỉ có âm nhạc, nhảy múa, tình chị em và tinh thần nhóm.

Bình luận

Truyện đang đọc