TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1170:

 

“Đi ăn sáng thôi, ăn xong chúng ta đi đón bọn Đoá Đoá Vê.

 

“Được!” Bạch Hạ gật đầu, cô cảm thấy Đoá Đoá bị đưa đến tiệm thú cưng rất đáng thương Hình Nhất Phàm đi cùng cô xuống lầu, vừa ra khỏi thang máy, điện thoại di động của anh vang lên, anh liếc mắt nhìn thấy là cuộc gọi từ anh trai, anh nhác tay lên bắt máy: “Alo! Anh hai.”

 

“Nhất Phàm, tối nay em có rảnh không?” Giọng nói trầm ấm của Hình Liệt Hàn vang lên ở đầu dây bên kia.

 

“Ừm! Có rãnh! Có chuyện gì vậy anh?” Hình Nhất Phàm cười hỏi.

 

“Anh có một lời mời dự tiệc không thể từ chối được. Anh đã báo tên của em sang đấy rồi, tối nay em thay anh tham dự một chút, đại diện cho Tập đoàn Hình thị của chúng ta.” Hình Liệt Hàn nói với anh.

 

Hình Nhất Phàm sửng sốt: “Bắt buộc phải đi sao?”

 

“Chủ của bữa tiệc em cũng biết đấy, là Dương tổng. Gia đình chúng ta năm nào cũng đến dự tiệc của ông ấy, không thể không đi được. Nếu anh không đi thì có nghĩa là Hình gia chúng ta không nễ mặt ông áy.” Hình Liệt Hàn hy vọng anh bắt buộc phải đi.

 

Hình Nhất Phàm đánh mắt nhìn sang cô gái bên cạnh, anh cười hỏi: “Có thể dẫn theo bạn nhảy không?”

 

*Tất nhiên là được, tốt nhất là em nên dắt theo một bạn nhảy nữ.” Hình Liệt Hàn nhắc nhở.

 

Hình Nhất Phàm tâm trạng vui vẻ đáp: “Được! Em sẽ thay anh đi sang đó.”

 

“Ừm! Mọi người ở bên đây đều khoẻ cả, ba mẹ chơi rất vui vẻ, em không cần lo lắng cho chúng ta.” Hình Liệt Hàn nói xong liền cúp điện thoại.

 

Bạch Hạ tò mò hỏi: “Anh vừa nói bạn nhảy gì thế?”

 

Ánh mắt của Hình Nhất Phàm lướt nhìn sang cô: “Hôm nay chúng ta khoan đi đón Đoá Đoá đã, để ngày mai đi!

 

Tối nay anh có một bữa tiệc khá quan trọng, em cùng anh đi tham dự.”

 

“Em chưa từng tham gia bữa tiệc nào cả.” Bạch Hạ có chút lo lắng, cô nhiều nhất cũng chỉ đã tham gia bữa tiệc giao lưu của trường học thôi.

 

“Đừng lo, có anh đây!” Hình Nhất Phàm cũng muốn đưa cô đi xem cho biết.

 

Người được mời đến bữa tiệc tối nay toàn là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, là những người tài giỏi trong nhiều ngành nghề, bữa tiệc này vô cùng long trọng.

 

Dương tổng là chủ tịch hiệp hội đại diện doanh nghiệp, với danh nghĩa của ông có thể mời rất nhiều người giàu có đến tham dự.

 

Hình Nhất Phàm thực ra cũng không thích những bữa tiệc kiểu này, nhưng anh không thể từ chối sự nhờ cậy của của anh hai được.

 

“Vậy chúng ta sau khi ăn sáng xong sẽ làm gì?”

 

Hình Nhất Phàm nghĩ, lần này anh có thể đưa cô đến một nơi rồi, đó chính là cửa hàng lễ phục của dì anh, để cho cô ăn mặc thật lộng lẫy.

 

“Ăn xong anh sẽ nói với em.” Hình Nhất Phàm ôm lấy vai cô, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

 

Nhà họ Lam.

 

Lam Sơ Niệm khoảng thời gian này đang chuẩn bị cho việc mang thai, nhưng đôi khi, càng mong đợi thì lại càng thất vọng, cô đã chuẩn bị mang thai gần 4 tháng rồi vậy mà vẫn chưa có tin vui.

 

Trước đó, cô còn cứ cách vài ngày lại kiểm tra thử một lần để xem mình có thai hay không, nhưng sau 4 tháng thất vọng, cô đã dừng việc kiểm tra lại.

 

Sáng sớm hôm nay, cô vô tình nhìn thấy que thử thai trong tủ, tùy tiện cầm một cái rồi bước vào phòng tắm.

 

Cô đang kiểm tra thử, nhìn thấy vạch đỏ trên que thử dần dần hiện ra, vạch đầu tiên hiện ra rất rõ, sau đó, cô nhìn thấy bên dưới còn có một vạch màu sắc khá nhạt, ánh mắt cô lập tức rạng rỡ.

 

Mà vạch màu đỏ nhạt cũng dần dần chuyển từ đỏ nhạt sang đỏ đậm.

 

Lập tức Lam Sơ Niệm bất ngờ che miệng đầy kích động, nhìn kết quả xét nghiệm bên trên mà cô không thể tin nồi, cô có thai rồi sao?

 

Cuối cùng cô mang thai rồi sao? Lam Sơ Niệm cẩn thận xác nhận lại lần nữa, đáy lòng cô rốt cuộc cũng nhẹ nhõm, cuôi cùng cô cũng sắp được làm mẹ rôi.

 

Lam Sơ Niệm đẩy cửa đi ra thì thấy dáng người cao gầy trong bộ âu phục màu xanh đậm của Lam Thiên Hạo từ trong phòng thay đồ bước, anh đang chuẩn bị đi đến công ty.

 

Lam Sơ Niệm lập tức cười ôm chằm lấy eo anh từ phía sau: “Chông, em có một tin vui muôn nói cho anh, anh đoán xem là tin vui gì nào?”

 

Lam Thiên Hạo quay người lại, nhìn thấy đôi mắt tươi cười của cô, anh cũng cười lây: “Có tin vui gì mau nói anh biết đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc