TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 182:

Cảm Xúc Phức Tạp Tô Hi giật mình vội vàng thu người lại, tuy nhiên một phát hiện xấu hỗ hơn hết là cô và người đàn ông này đứng mặt đối mặt với nhau, cô ngửa mặt lên còn anh cúi người xuống, mũi của họ gần như chạm vào nhau.

Tô Hi hít một hơi thật sâu, dường như không dám thở lớn tiếng, mùi rượu trên người đàn ông này tỏa ra khiến đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn cách nhìn đối phương.

Ánh mắt anh trầm ngâm như đại hải, sâu không nhìn thấu, còn ánh mắt cô như phản chiếu cả bầu trời những ngôi sao nhỏ, mờ ảo lấp lánh khiến tâm trí anh trở nên hỗn loạn. Không một chút do dự, anh cúi người xuống, đôi môi anh khẽ chạm  lấy môi đỏ mọng của cô.

Tô Hi trợn to đôi mắt, người đàn ông này đang hôn cô? Môi trên của anh hút nhè nhẹ giống như đang nếm thử loại rượu vang thượng đẳng, không hề vội vã mà là một sự thăm dò từng chút từng chút một.

Hơi thở của Tô Hi bị nghẹn lại, lúc đóng phim cô cũng từng hôn rồi nhưng chỉ dừng lại ở môi chạm môi chứ chưa hề hôn sâu như thế này. Thế nhưng tại sao vào thời khắc này cô lại không có sự phòng bị nào, điều đó càng khiến người đàn ông này hôn sâu hơn.

Tô Hi choáng váng, lưng dựa vào lan can.

Cơ thể rắn chắc và cường tráng của anh  ép vào sát người cô như thể muốn nhấn chìm cô xuống vực sâu vậy.

Cuối cùng, anh dường như càng bị sự ngọt ngào, cuốn hút của cô mê hoặc, nụ hôn cũng dần trở nên mãnh liệt. Tô Hi gần như không thể chịu nồi, cô vươn tay đẩy anh ra nhưng cô càng đầy càng khiến anh mắt kiểm soát.

Một nụ hôn, dường như hôn đến trời hoang đất lạc.

Trong màn đêm tuyệt vời như vậy, nụ hôn này như một sự tán tỉnh lạ thường.

Tô Hi càng lúc càng thấy khó thở, cô cảm thấy toàn thân như sắp ngắt đi. Cuối cùng cô dùng một lực thật mạnh đầy người đàn ông ra.

ép vào sát người cô như thể muốn nhấn chìm cô xuống vực sâu vậy.

Cuối cùng, anh dường như càng bị sự ngọt ngào, cuốn hút của cô mê hoặc, nụ hôn cũng dần trở nên mãnh liệt. Tô Hi gần như không thể chịu nồi, cô vươn tay đẩy anh ra nhưng cô càng đầy càng khiến anh mắt kiểm soát.

Một nụ hôn, dường như hôn đến trời hoang đất lạc.

Trong màn đêm tuyệt vời như vậy, nụ hôn này như một sự tán tỉnh lạ thường.

Tô Hi càng lúc càng thấy khó thở, cô cảm thấy toàn thân như sắp ngắt đi. Cuối cùng cô dùng một lực thật mạnh đầy người đàn ông ra.

lại hôn cô như vậy? Hơi thở của Ôn Lệ Thâm cũng đã ồn định, anh không quay đầu lại, hai tay bám chặt lan can, thân hình cường tráng trông như Santa trong màn đêm vậy, toát ra hơi thở như khiến người khác đắc tội, nhưng đồng thời cũng giống như một thiên sứ, bất cứ lúc nào cũng có thể lộ ra đôi cánh trắng bạch sau lưng, đôi cánh sáng chói.

Tô Hi đứng cách anh vài mét, tình cảm giành cho anh đối với cô lúc này rất phức tạp, cô không biết phải làm sao. Thậm chí trong thâm tâm cô cũng đấu tranh mạnh me.

Cô dặn lòng mình không được thích anh ta, không được yêu anh ta. Đây là người duy nhất khiến cô có cảm giác tâm tư tình  cảm bị mâu thuẫn.

Anh ta như một cục nam châm cực lớn còn cô chỉ là một cục nam châm nhỏ bé trên mặt đất, khi anh ta đến gần cô sẽ bị anh ta hút vào.

Cô đang cố gắng để thoát ra khỏi sự thu hút đó theo cách của riêng mình, cô sợ rằng một khi đã chiếm lấy khó có thể rút ra được khỏi người đàn ông này.

Tô Hi cảm thấy hơi khô miệng, cô rất cần một cốc nước lạnh vì vậy cô tức tốc chạy tới quầy bar, cô ngồi xuống gọi rồi ngay tức khắc cô uống sạch hai cốc nước.

Khi Ôn Lệ Thâm quay lại tìm cô, cô đang nói chuyện với phục vụ, có lẽ người phục vụ cũng có thể nhìn thấu tâm trạng không  vui của cô. Anh ta muốn làm cô vui vẻ lên, vì vậy liền thể hiện tài năng bartender của mình và quả nhiên Tô Hi đã vui vẻ trở lại.

Ôn Lệ Thâm đứng cách đó vài mét, ánh đèn mờ ảo làm gương mặt anh nhìn không rõ, tuy nhiên người phục vụ lại cảm thấynhư có sát khí trước mặt mình, anh liền dừng sự biểu diễn của mình rồi quay lại thu dọn quầy rượu.

Tô Hi đâu đó cảm thấy lạnh lạnh, đôi mắt hình viên đạn đang nhìn chằm chằm cô khiến cô rợn tóc gáy.

Nụ cười trên khóe môi cô lập tức biến mắt, cô quay đầu lại thấy Ôn Lệ Thâm đã đứng cách đó vài mét, cô liền trở về trạng thái u buồn.

vui của cô. Anh ta muốn làm cô vui vẻ lên, vì vậy liền thể hiện tài năng bartender của mình và quả nhiên Tô Hi đã vui vẻ trở lại.

Ôn Lệ Thâm đứng cách đó vài mét, ánh đèn mờ ảo làm gương mặt anh nhìn không rõ, tuy nhiên người phục vụ lại cảm thấynhư có sát khí trước mặt mình, anh liền dừng sự biểu diễn của mình rồi quay lại thu dọn quầy rượu.

Tô Hi đâu đó cảm thấy lạnh lạnh, đôi mắt hình viên đạn đang nhìn chằm chằm cô khiến cô rợn tóc gáy.

Nụ cười trên khóe môi cô lập tức biến mắt, cô quay đầu lại thấy Ôn Lệ Thâm đã đứng cách đó vài mét, cô liền trở về trạng thái u buồn.

Đến trước cửa thang máy, đột nhiên Ôn Lệ Thâm không nẻ tình cô mà chìa tay ra cưỡng ép kéo cô vào thang máy. Tô Hi vì không vững mà đụng phải người anh, lúc này lưng anh dựa vào tường, trong nháy mắt tình cảnh ấy liền biến thành cô sà vào người anh.

Tô Hi lập tức giơ hai tay lên như đầu hàng, ánh mắt lạnh lùng của Ôn Lệ Thâm càng lộ rõ ra. Anh đưa tay lên chỉnh lại bộ ngực lôi thôi của mình, đưa đôi mắt lạnh băng nhìn cô.

Tô Hi hơi khó chịu, rõ ràng vừa rồi anh ta kéo quá mạnh nên cô mới vồ tới đụng phải người anh, anh ta có gì mà đáng phải tức giận không? Cô mới nên tức chứ? Họ cứ như vậy trở về bàn, mấy người đàn ông ở đó hiển nhiên cảm thấy sắc mặt của Ôn Lệ Thâm khi quay lại có gì đó không ổn. Sau đó, họ cũng chuẩn bị sẵn tâm lí thua tiền trong trận này.

Vì kĩ năng và sự tính toán khi chơi bài của Ôn Lệ Thâm cao hơn họ mấy bậc, nên thua là chuyện đương nhiên.

Quả nhiên, một tiếng sau con tàu đã quay đầu để trở về, còn cách bến tàu khoảng nửa tiếng nữa. Trên bàn những người đàn ông này đã gần như thua hết. Họ thầm cười miễn cưỡng nhưng trên mặt lại giả vờ can tâm tình nguyện thua.

Tô Hi cũng nhìn thấy tài đánh bài của Ôn  Lệ Thâm, cô thầm nghĩ người đàn ông này có thể trở nên giàu có nhờ đánh bạc đấy chứ! Liệu không phải tiền của anh ta đều là thắng bạc mà có chứ? Trời ơi! Anh ta là thần cá cược sao? Cô vẫn tiếp tục đoán mò. Cuối củng, trận đánh bài cũng kết thúc, trước mặt Ôn Lệ Thâm chồng chất những đống thẻ xu, cộng cả vào ít nhất cũng trên 3 tỷ.

Những người khác thì cảm thấy Ôn Lệ Thâm vẫn nễ tình họ, không khiến họ thua sạch.

Tô Hi thầm vui mừng thay Ôn Lệ Thâm.

Lúc này, Ôn Lệ Thâm quay qua nhìn cô: “Anh nói lời giữ lấy lời. Tất cả chỗ này đều là của em.” Nói xong, anh đứng dậy để lại  một đống thẻ xu cho cô.

Tô Hi mở to mắt. Những cô gái kia cũng hiểu tiếng Trung, họ vô cùng đố ky với cô đến mức không thể hình dung được.

Tuy nhiên, ai biết trong tim cô lúc này cảm xúc phức tạp, lẫn lộn như thế nào?

Bình luận

Truyện đang đọc