TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 208: Làm Phiền Người Nào Đó

Trước đây, cô vẫn luôn nghĩ mọi làm sao để quên được Mộ Phi, nhưng bây giờ nhìn lại, kể từ khi trở về nước và gặp được người đàn ông này, hình bóng của Mộ Phi đã biến mắt khỏi trái tim cô từ lúc hay không hay, thay vào đó là hình bóng của Hình Liệt Hàn. Từ sự căm ghét anh ngay lúc đầu, đến việc bị anh bài xích, dần dần cho đến bây giờ, sức hấp dẫn của người đàn ông trước mặt này đang dần chiếm trọn trái tim của cô.

Đường Tư Vũ vòng tay ra phía trước, trong mắt hiện lên một tia yếu đuối, đó chính là sự yếu đuối đối với người đàn ông này, bởi vì dường như mọi thứ đều đi theo hướng mà cô chưa bao giò định trước.

Hơn nữa, nó đi theo hướng không cách nào có thể ngăn cản và bị mất sự kiểm soát.

Sau khi đầu óc của Đường Tư Vũ choáng váng một hồi, cô càng muốn đi ngủ, cô vội vàng đi tắm, rồi leo lên giường đắp chiếc chăn bông mềm mại, thoải mái nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Cô đã quá mệt mỏi để có thể thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ.

Hình Liệt Hàn tắm bằng nước lạnh rồi xuống nhà, tối nay anh muốn dỗ cậu con trai để thằng bé ngủ với anh, bởi vì rất lâu rồi anh không ngủ với thằng bé nên cảm thấy rất nhớ.

Trong nước.

Tô Hi vừa mới nghỉ ngơi một chút thì nhận được lời mời của đội ngũ làm Chương trình Ái Đắc Nguyệt Tu Luyện, ba ngày nữa sẽ bắt đầu quay phim, Tô Hi cũng đã lấy lại tất cả các số trên điện thoại, Ôn Lệ Thâm đương nhiên cũng nằm trong số đó.

Cô nghỉ ngơi một ngày và không muốn phải hoạt động nhiều, vì vậy cô đã nhờ Tiểu Mễ mua giùm các món ăn vặt mà cô yêu thích, ngồi trên ghế sofa vừa xem phim vừa ăn đồ ăn.

Tiểu Mễ ngồi kế bên cô, nhìn tốc độ mà cô ăn làm cô ấy thực sự rất ghen tị.

Cô nói chuyện với Tô Hi đang ăn ngấu nghiền món cổ vịt cay: “Chị Hi Hi, cơ thể của chị thật là kì lạ, dù chị có ăn nhiều thế nào mà vẫn không mập lên được? Chị khiến cho những người chỉ cần uống nước cũng mập lên 3 cân kia làm sao mà sống đây?”

Tô Hi liếc cô một cái có phần đắc ý: “Bí quyết gia truyền, trời sinh không thể mập được.”

“Vậy chị gái của chị dáng người có đẹp không?”

“Đẹp lắm! Chị ấy cao hơn chị, gầy hơn chị, trăng và xinh đẹp hơn.” Tô Hi hết lời khen ngợi chị gái mình.

“Vậy thì chị gái của chị cũng có thể tham gia vào ngành giải trí rồi! Nhất định hai chị em sẽ giành được tất cả các nguồn lực.”

Tiểu Mễ nói đùa.

Tô Hi lắc đầu rồi nói: “Chị ấy sẽ không tham gia đâu! Thân phận hiện tại của chị ấy danh giá hơn chị rất nhiều.”

“Nhưng chị nhiều tiền hơn chị ấy!”

“Chị ấy không có khái niệm về tiền, càng không cần tiền! Nhà nước cấp cho chị ấy mọi thứ, quần áo đi làm của chị ấy đều được đặt may cao cấp!”

“Woal Chị em hai người thật là hạnh phúc.” Tiểu Mễ chống cằm rồi nói.

Tô Hi đã ăn no, cô uống hết nửa cốc nước ngọt, nhìn Tiểu Mễ rồi nói: “Em về trước đi! Muộn rồi, không an toàn cho em „ đâu.

“Dạ! Được rồi, vậy em về trước, có việc gì thì gọi điện thoại cho eml” Tiểu Mễ cũng hẹn một người bạn đến nhà chơi, đã tám giờ tối, cô ấy phải về rồi.

“Em mau về đi! Sẵn tiện giúp chị đổ rác nhé!” Tô Hi không muốn xuống lầu.

“Dạ! Chị cũng nên đi ngủ sớm đói Ba ngày nữa là tham gia Chương trình, nhất định phải thật xinh đẹp!”

Tô Hi mím môi cười rồi nói: “Nhất định rồi!”

Tiểu Mễ về rồi, Tô Hi cũng cảm thấy buồn chán, cô vừa mới xem hết một bộ phim hay, thật sự bây giờ cô cũng không có việc gì để làm, cô tình cờ mở qua dòng thời gian của chị gái, nhìn thấy chị ấy đang thăm hỏi các quan chức chính trị cấp cao thế giới trong chuyến công du nước ngoài. Ảnh chị ấy được chụp ở những nơi nghiêm túc. Khi mặc lên người bộ âu phục xám khiến chị của cô trông vô cùng quý phái và phóng khoáng.

Tô Hi lại chuyển sang dòng thời gian của Đường Tư Vũ, phát hiện cô vẫn chưa cập nhật trạng thái mới, lúc trước cô chụp hình cậu con trai, nhưng bây giờ, cô ấy thực sự lười biếng, ngay cả con trai cũng không còn chụp nữa.

Thật là nhàm chán, Tô Hi lật người, cầm điện thoại lên tìm kiếm số điện thoại, cô giật mình khi nhìn thấy số của Ôn Lệ Thâm, cô cắn môi một cái, nghĩ về số tiền trong thẻ, hôm nay cô đã phân chia rõ ràng ra hết, cô chuyền tiền của mình sang một thẻ khác! Mà số tiền còn dư lại trong thẻ chính là tiền của anh ta.

“Nhất định phải trả lại cho anh ta.” Tô Hi nghiến răng nói một cách đầy kiên định, sau đó mới can đảm bấm vào số điện thoại của Ôn Lệ Thâm.

Bấm loa ngoài, nghe tiếng kết nối đang vang lên từng hồi, trong căn phòng yên tính, mỗi hồi chuông vang lên đều kéo căng dây thần kinh của Tô Hi một chút.

Sợ anh nghe máy, nhưng lại sợ anh không nghe máy.

“Alol” Giọng nam tràằm ấm đầy sự quyến rũ vang lên như tiếng đàn violon trong phòng khách yên tĩnh.

Tô Hi thở nhẹ một cái, vội vàng cầm lấy điện thoại: “Tôi là Tô Hi, anh có ở trong nước không?”

“Có!” Người đàn ông ở đầu dây bên kia thấp giọng đáp.

“Vậy ngày mai anh có thời gian không?”

“Buổi chiều thì rảnh!”

“Vậy chiều mai tôi đến gặp anh được không?”

“Nếu như cô đến để trả lại tiền, thì tôi sẽ không gặp côi”

“Không phải, tôi muốn mời anh ăn tối!

Không phải tôi còn nợ anh một bữa sao?”

Tô Hi cười, hừm, anh ta nói không trả sẽ không trả sao? Ngày mai cô sẽ cứng rắn ép anh ta nhận bằng được.

“Được! Vậy mai gặp.”

“Ừ! Hẹn gặp lại vào ngày mai.” Tô Hi nói xong cũng không cúp máy, cô tưởng rằng đầu dây bên kia sẽ cúp máy ngay, nhưng cô không ngờ rằng, bên kia vẫn chưa chưa chịu cúp máy.

.

Đột nhiên, một bầu không khí khó xử nổi lên.

“Vậy… còn chuyện gì nữa không?” Tô Hi cười gượng rồi hỏi.

Đầu dây bên kia trả lời rất nhanh gọn: “Không cói”

Tắt đây.

Khóe miệng Tô Hi nở nụ cười ranh mãnh, vậy chờ tới ngày mai tôi sẽ trả thẻ lại cho anh ta, người đàn ông này có tiền nhiều tới nỗi dự dả vậy sao? Suy cho cùng cũng chỉ là một lời nói đùa mà cho cô nhiều tiền tới vậy! Không được, há miệng mắc quai, cô tuyệt đối không thê tham tiền của anh ta.

Tô Hi tắm xong nhanh chóng lên giường đi ngủ, tuy nhiên hậu quả của việc ăn quá nhiều đồ ăn vặt vẫn còn đó, chính là đau bụng không ngừng, nửa đêm nửa hôm, Tô Hi đau bụng đến nỗi toát mồ hôi lạnh, cô nghĩ mình có thể chịu đựng được, nhưng mà, không xong rồi!

Đau chết mất thôi, cô muốn đến bệnh viện!

Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên, hy vọng Tiểu Mễ đến cứu cô, tay cô trơn quái Khi kéo đến những cuộc gọi gần đây, nhìn thấy số của Tiểu Mễ, đột nhiên cô lại cảm thấy bụng đau lên một trận, tay cô chỉ vào và tưởng đó là số của Tiểu Mễ, nhưng không ngờ rằng, số điện thoại mà cô nghĩ là Tiểu Mễ lại là Ôn Lệ Thâm.

Tô Hi đang chờ Tiểu Mễ trả lời, rất nhanh sau đó đã được kết nồi.

Đầu dây bên kia chưa kịp lên tiếng, cô đau đớn rên rỉ: “Tiểu Mễ, đau bụng quá, em đến nhà chị một chuyền được không?

Chị phải đi bệnh viện… mau lên, chị đau sắp chết rồi.”

“ỪI” Một giọng nam trầm thấp đột nhiên trả lời cô.

Tô Hi giật mình mở to hai mắt, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên xem lại, trời ạ, không phải của Tiểu Mễ, là Ôn Lệ Thâm, cô đang suy nghĩ mình nên nói gì tiếp, thì đầu dây bên kia đã cúp máy rồi.

Lúc này Tô Hi không quan tâm đến đau đớn nữa, sắc mặt cô tái nhợt, ý vừa nãy của Ôn Lệ Thâm là, anh sẽ đến hay sao?

Trong lúc Tô Hi hoảng loạn, cô chần chừ một lúc có nên gọi điện thoại Tiểu Mễ lần nữa, cuối cùng cô quyết định từ bỏ, không làm phiền giác ngủ của trợ lý nữa, nếu Ôn Lệ Thâm đến cũng tốt.

Tô Hi bước ra rót một cốc nước nóng rồi uống hết, nằm co quắp trên ghế sô pha chờ người đến cứu, đây cũng là nhược điểm của người độc thân, cho dù có bắt cứ việc gì cũng phải tìm người đến giúp đỡ mới xong.

Một chiếc xe Bentley màu đen chạy ngang qua con đường lón không người qua lại, con đường lớn dài hun hút, sau vài giây ngay cả đèn hậu cũng không nhìn thấy.

Rõ ràng, tốc độ của người đàn ông trong xe có chút đáng sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc