TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 196:

Hai Người Đàn Ông Đều Tới Đường Tư Vũ đang hoàn thành công việc trong phòng thu. Ngày mai có thể kết thúc ghi hình. Bỗng điện thoại di động đổ chuông, cô cầm lên thì thấy đó là số của cha.

“Alo, cha.” Đường Tư Vũ nghe máy.

“Là tôi! Cha cô đang ở bệnh viện!” Giọng nói của Khưu Lâm truyền đến.

Đường Tư Vũ sửng sốt: “Cha tôi bị sao? Tại sao ông lại ở bệnh viện?” “Cha cô bị đau tim, đang nằm trong bệnh viện! Cô nhanh đến đây đi! Bệnh viện Đệ Nhị ở trung tâm thành phó.”  “Được… Tôi sẽ đến ngay.” Đường Tư Vũ vội vàng thu dọn túi xách, cô bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến bệnh viện Đệ Nhị.

Đường Tư Vũ vội vàng chạy đến bệnh viện, thấy cha mình đang nằm đó, khuôn mặt phờ phạc, xanh xao, còn Khưu Lâm đang ngồi bên cạnh chơi điện thoại với bộ dáng quyền rũ, và giàu sang.

“Sao cha tôi lại đột nhiên bị thế này? Chuyện gì đã xảy ra?” Đường Tư Vũ hỏi bà.

“Cha cô bị bệnh tim, cô là con gái mà không biết sao? Hôm nay vì chuyện của công ty mà ông ấy bị kích động, lên cơn đau tim.” Nói xong, Khưu Lâm quay sang  nói với cô: “Công ty còn có việc, tôi phải qua chủ trì đại cục, cô ở đây chăm sóc cha cô đil ” “Bác sĩ nói thế nào?” Đường Tư Vũ hỏi bà.

“Bác sĩ nói cần ở lại hai ba ngày để xem tình hình. Đã tiêm, uống thuốc rồi, chỉ cần ngủ một giấc là được.” Khưu Lâm nói xong liền đầy cửa phòng ra.

Sau đó, bà đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vươn tay gọi điện thoại cho Mộ Phi.

“Alol” Giọng Mộ Phi tương đối lạnh nhạt.

“Mộ Phil Có chút chuyện dì muốn nhờ cháu. Lão Đường nhà dì bị đau tim đang nằm viện, dì lại vội trở về công ty. Bây giờ,  có một mình Tư Vũ ở bệnh viện chăm ông ấy. Dì lo con bé không chăm lo được, cháu có thể bớt chút thời gian qua đây không? ” Giọng nói của Mộ Phi ở đầu bên kia lập tức hơi nôn nóng: “Một mình cô ấy ở bệnh viện?” “Ừ! Y Y nhà dì lại đi du lịch nước ngoài rồi. Hiện tại, chỉ có mình con bé.” “Bệnh viện nào, cháu sẽ đến ngay lập tức.” Mộ Phi rất quan tâm đến chuyện của Đường Tư Vũ.

“Trong bệnh viện Đệ Nhị! Phòng 8016, cháu cứ trực tiếp tới đây! Làm phiền cháu rồi, dì phải về xử lý việc công ty.”  “Vâng, cháu sẽ qua ngay.” Giọng Mộ Phi không chút do dự.

Cúp điện thoại, Khưu Lâm nhếch khóe miệng cười giễu cợt, chỉ cần lại kéo Mộ Phi về bên cạnh Đường Tư Vũ, thì mối quan hệ của Tư Vũ và Hình Liệt Hàn sớm muộn cũng sẽ bị hỏng! Bà không thể trơ mắt nhìn Đường Tư Vũ ngồi vào vị trí bà Hình.

Trong phòng bệnh, Đường Tư Vũ đứng trước giường của cha hơn mười phút, điện thoại di động chợt vang lên, cô nhanh chóng nhấc máy: “Alo.” *Ở đâu vậy?” Hình Liệt Hàn cát lời hỏi.

“Tôi đang ở bệnh viện.”  “Em bị sao à?” Giọng Hình Liệt Hàn rõ ràng căng thẳng lên.

“Không phải tôi, mà là cha tôi. Buổi chiều, ông ấy bị đau tim, đã được đưa đến bệnh viện. Tôi ở đây chăm sóc cha.” “Bệnh viện nào, anh qua.” “Anh… Hay là anh đừng tới, tôi tự chăm cha được.” Đường Tư Vũ không muốn làm phiền anh.

“Bệnh viện nào.” Hình Liệt Hàn kiên quyết hỏi lại.

“Bệnh viện Đệ Nhị.” Đường Tư Vũ không còn cách nào khác, đành phải nói.

Hình Liệt Hàn ở đầu bên kia ngay lập tức dừng cuộc gọi, rõ ràng là vội vàng chạy đến.

Đường Tư Vũ chống cằm, nhìn cha đang được truyền dịch, ngủ say trên giường bệnh, gương mặt dường như già đi vài tuổi, trong lòng cô không khỏi đau xót, 5 năm qua, cô đã không chăm sóc tốt cho ông, cũng không biết ông bị bệnh tim.

Cô là đứa con gái bất hiếu. Lúc này cô càng cảm thấy áy náy, tội lỗi và tự trách mình hơn.

Hơn 10 phút sau, đột nhiên có tiếng gõ cửa, Đường Tư Vũ giật mình, không ngờ Hình Liệt Hàn lại đến sớm như Vậy, nhưng  cửa phòng mở ra, người bước vào không phải Hình Liệt Hàn mà là Mộ Phi.

Đường Tư Vũ lập tức kinh ngạc, đứng lên, nhìn Mộ Phi vừa đột nhiên xuất hiện, cô giật mình: “Sao anh lại ở đây?” Mộ Phi nhìn thấy chỉ có một mình cô ở đây, anh khế thở dài: “Dì Khưu gọi điện cho tôi, bà nói rằng chú đang ở bệnh viện, chỉ có một mình em ở đây. Anh lo lắng cho em nên vội tới.” Đường Tư Vũ nhất thời không biết nên nói gì, nhưng cô cảm nhận được âm mưu của Khưu Lâm, hình như bà ấy cố ý gọi cho Mộ Phi.

“Em không sao, một mình em lo liệu được, nếu như anh bận thì có thê…”  Đường Tư Vũ cũng không nỡ đuổi anh, suy cho cùng, anh cũng là có ý tốt.

“Anh không bận! Bác nằm viện là việc lớn.

Anh sẽ ở lại với bác.” Mộ Phi nói xong, bước thẳng đến bên giường, nhìn sắc mặt của Đường Hùng, anh khẽ thở dài: “Bác lớn tuổi rồi. Công ty lớn như vậy lại chỉ có một mình ông lo quản lý, nhất định là rất tốn sức, vất vả. ” Đường Tư Vũ cảm thấy anh nói đúng, công ty mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải giải quyết, mà với cha cô, công ty rất quan trọng, nên ông luôn gấp gáp xử lý tốt việc ở công ty, rồi đến trái tim cũng phải làm việc vất vả, đến nỗi bị bệnh.

Đường Tư Vũ nghĩ đến một lúc nữa Hình Liệt Hàn sẽ đến, tim cô cũng thắt lại. Bác  sĩ Lý Đức ở ngoài cửa bước vào kiểm tra tình trạng bệnh nhân, thấy Khưu Lâm không trong phòng, liền nhìn Đường Tư Vũ, nghĩ chắc cô là con gái lớn của Đường Hùng.

“Bác sĩ, tình hình của cha tôi thế nào rồi?” Đường Tư Vũ hỏi Lý Đức.

“Tình hình của cha cô vẫn chưa ổn định, tốt nhất nên nằm viện ba đến năm ngày để quan sát thêm. Mấy ngày này cố gắng đừng để ông bị kích động hoặc làm những việc lao động trí óc, để ông ấy yên tâm dưỡng bệnh ” “Vâng ạ!” Đường Tư Vũ gật đầu.

Lý Đức nói theo ý của Khưu Lâm, bởi bây giờ Đường Hùng không ở công ty, Khưu  Lâm sẽ là người chỉ huy, quản lý toàn bộ công ty.

Sau khi Lý Đức rời đi, Mộ Phi nhìn Đường Tư Vũ an ủi: “Đừng lo lắng, cơ thể bác vẫn khỏe mạnh, sẽ không có chuyện gì ” đâu.

Đường Tư Vũ cũng mong cha mau khỏi bệnh, còn chuyện công ty, cũng chỉ có thể giao cho Khưu Lâm xử lý.

Lúc này, cánh cửa lại mở ra, bóng dáng của Hình Liệt Hàn đứng ở cửa, khi anh thấy trong phòng bệnh, ngoài Đường Tư Vũ, còn có Mộ Phi, khuôn mặt tuần tú hơi thay đổi, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình tính đi vào.

Đường Tư Vũ ngắng đầu nhìn hắn, Mộ  Phi cũng hơi sửng sốt. Trong phòng bệnh, hai người dường như đang âm thầm đọ Sức với nhau.

“Bác sao rồi?” Hình Liệt Hàn bước đến bên cạnh Đường Tư Vũ, cau mày hỏi.

“Cần phải nghỉ ngơi.” Đường Tư Vũ đáp lại, lúc này, cô lưu luyến nhìn cha, nhưng không nhận ra rằng, cả hai người đàn ông đều đang chăm chú nhìn cô.

“Mộ tiên sinh có tôi ở đây chăm lo là được, anh có thể rời đi.” Hình Liệt Hàn nói thẳng với Mộ Phi.

Mộ Phi nhướng mày: “Hình tiên sinh hiểu lầm rồi. Tôi là nhận lời người khác nhờ chăm sóc bác. Tôi sẽ không rời đi.”  Đường Tư Vũ đứng dậy nói: “Hay là, các anh về trước đi! Tôi có thể tự chăm sóc cho cha mình.” “Anh ở lại.” Hình Liệt Hàn nói chắc nịch.

“Anh cũng ở lại.” Mộ Phi không quá cố gắng, anh cũng muốn ở lại.

Đường Tư Vũ đột nhiên có chút đau đầu, lúc này, tại sao Mộ Phi còn chen thêm một chân? Sắc mặt của Hình Liệt Hàn lập tức trở nên âm trầm, nhưng anh không có làm gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh Đường Tư Vũ.

Bình luận

Truyện đang đọc