TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 641: Hai Nhà Đoàn Tụ.

Hình Nhất Phàm bật cười: “Mặc dù anh ấy bị mất trí nhớ, nhưng nó cũng khiến anh ấy cảm thấy bót lo lắng hơn.”

Tưởng Lam lập tức đồng ý với con trai, lần trước khi bà gặp anh, anh nhắc đến ước hẹn ba năm bà liền biết được anh đang kìm nén tình yêu của mình dành cho con gái bà. Bây giờ, con gái cũng hai mươi tuổi rồi, trưởng thành rồi, có thể tự do lựa chọn tình cảm của mình và nếu họ muốn ở bên nhau, bà sẽ không còn phản đối nữa.

“Vậy thì ổn rồi.” Tưởng Lam thở phào nhẹ nhõm, mừng cho con gái.

Khi Hình Nhất Nặc trở lại phòng, lập tức nắm chặt nắm đấm mừng rỡ, cô nằm lì trên giường trong đầu văng vẳng lời nói của Ôn Lương Diệu.

“Chúng ta hẹn hò đi!”

Rốt cục, hai người cũng chính thức hẹn hò rồi.

Hình Nhất Nặc nhắm mắt lại và bắt đầu mơ về viễn cảnh tương lai sẽ được cùng anh nắm tay, rồi liệu anh có… hôn cô không?

Hôn sao?

Hình Nhất Nặc che miệng lại. Trời đất ơi! Không thể nghĩ về nó nữa, thật xấu hỗ.

Trong bệnh viện, trước mặt Ôn Lương Diệu là một chiếc máy tính xách tay, những ngón tay mảnh khảnh của anh đang kiểm ị : tra và nhận các hóa đơn điện thoại, tin nhắn và tât cả thông tin ghi chép trước đây của anh. Càng kiểm tra về quá khứ trong lòng anh càng thêm bồi hồi và ấm áp, anh nhìn thấy một bản thân không dám đối mặt với tình cảm, một bản thân đã từ bỏ mọi thứ để bảo vệ Hình Nhất Nặc.

Khi anh đi dạy, anh từng nhận được nhiều lời mời làm tổng biên tập cho những phim truyền hình chế tác khủng. Nhưng mà, trong tin nhắn lưu lại, anh đã từ chói hét thảy.

Vì lúc đó anh chỉ muốn làm một điều duy nhát là làm thầy của cô, dạy cô học.

Lúc này đây, Ôn Lương Diệu thực sự hy vọng rằng mình có thể khôi phục tất cả những ký ức kia, những ký ức này là quý giá đối với anh.

“Hình Nhất Nặc, anh sẽ không để em chờ đợi thêm nữa.” Ôn Lương Diệu khép máy tính, thở dài một hơi nói.

Đúng lúc này, từ điện thoại di động của anh truyền đến một tin nhắn, anh cầm lên xem, là Diệp Ngưng.

“Lương Diệu, đã ngủ chưa. Đang làm gì đó?” Trong từ ngữ của Diệp Ngưng có chút thân mật.

Mặc dù Ôn Lương Diệu bị mất trí nhớ, nhưng anh đã phát hiện ra rằng Diệp Ngưng có hảo cảm với anh. Trong tin nhắn của anh cũng có những lời từ chối khéo léo đối với Diệp Ngưng.

Xem ra trong lúc làm việc cùng nhau, Diệp Ngưng đã từng thổ lộ với anh nhưng trong lòng anh đã có một người không thể thay thé.

Ôn Lương Diệu nhìn tin nhăn trên điện thoại, suy nghĩ một chút cũng không nhìn tiếp nữa.

Bên trong toà nhà tổng thống.

Tắm ra, Tô Thắm thấy người đàn ông nằm trên giường đã cho con trai mình ngủ, nhóc con đã gần tám tháng, rất hay nghịch ngợm vui đùa, hay bám người và cũng rất thích cười.

Trên cánh tay mảnh khảnh và rắn chắc của Hiên Viên Thần là cái đầu của nhóc con, nhóc con đang cuộn tròn mình đang ngậm một ngón tay nhỏ mũm mĩm, mút mạnh!

Cảnh tượng thế này, Tô Thắm không thể không mỉm cười cho được. Có đôi khi, thân thể thon dài của Hiên Viên Thần rất bá khí, nhưng trước mặt con trai cô, anh lại là rất dịu dàng, nhẹ nhàng, cô thực sự cảm thấy yêu quá đi.

Hiên Viên Thần nhẹ nhàng đặt nhóc con lên chiếc gối nhỏ của mình, sau đó lấy chăn nhỏ đắp cho cậu rồi đứng dậy xuống giường thật cần thận.

Người có con nít thế này, nhất là khi nhóc con đã ngủ thì phải hết sức cần thận, nếu không nhóc sẽ dễ bị tỉnh giấc, ngủ không ngon giấc nữa.

Hiên Viên Thần đứng dậy, nhìn người vợ thơm ngào ngạt rồi ôm lấy cô. Tô Thắm bị anh ôm, cười rộ lên nhìn lại anh, ra hiệu cho anh đừng lộn xộn nữa.

Hiên Viên Thần vùi đầu vào tóc cô giọng khàn khàn nói: “Em có biết tại sao anh dỗ con trai mình ngủ không?”

Tô Thắm sao lại không biết được? Cô biết, những ngày qua mình đều dành hết sự quan tâm cho con trai, quả thật có chút bạc đãi anh, không làm tròn trách nhiệm làm vợ.

Hôm nay con trai quán cả buổi chiều giờ mới ngủ, được một tiếng rưỡi có khi nào lại tỉnh không đây. Cô xoay người lại, ôm lấy cỗ người đàn ông của mình, nhìn khuôn mặt tuần tú, trưởng thành đang cận kề, đôi mắt gợi cảm kia khiến lòng cô ấm áp.

Hiên Viên Thần được vợ ngầm đồng ý, mắt sáng cả lên, giống như đứa trẻ được khen thưởng, anh mỉm cười hôn lên sau gáy cô.

Hai người vào phòng, một hồi xuân sắc.

Sáng sớm.

Tô Thắm nằm trong ngực Hiên Viên Thần, trong lòng cô có một cậu nhóc, đây là hình ảnh họ thức dậy mỗi ngày, thời gian ấm áp của người một nhà.

Hiên Viên Thần nhẹ nhàng rút vòng tay ra, không làm phiền hai mẹ con.

Công việc hàng ngày không cho phép anh dành nhiều thời gian cho vợ con nhưng chỉ cần anh rảnh là anh sẽ ở bên cạnh họ.

Tô Thắm biết anh rời giường, cô đau lòng một chút nhưng cô cũng hiểu đó là trách nhiệm của anh, không ai có thể san sẻ, chỉ có bản thân anh gánh vác.

Buổi sáng trong bệnh viện, Ôn Lương Diệu tỉnh dậy đã là ngày thứ ba, bác sĩ cũng không bắt anh nhập viện nửa, buổi chiều có thể làm thủ tục xuất viện.

Ôn Lương Diệu gọi điện thoại bảo Hình Nhất Nặc đừng đến bệnh viện làm gì, chiều nay đến nhà anh.

Vừa vặn Hình gia chiều nay cũng tính sang thăm, tối nay cả nhà sẽ đến ăn tối.

Đường Tư Vũ mang thai được tám tháng rồi, cô cũng đến chung vui. Lần mang thai này Đường Tư Vũ không khẩn trương như lần đầu nữa, con gái trong bụng rất ngoan, ra dáng một bé ngoan lắm.

Bên cạnh Tô Hi là thằng nhóc Ôn Dĩ Mặc được gần một tuổi, bắt đầu biết đi, biết ngồi trong xe tập đi, đi qua đi lại như một cơn gió, khiến gia đình vui vẻ mỗi ngày.

Từ lúc cháu anh sinh ra cho đến bây giờ, anh chỉ nhìn thấy nó hai lần trong bệnh viện. Bây giờ thấy Ôn Lương Diệu trở về, anh nhịn không được ôm chằm lấy cháu trai, không chịu buông.

Nhóc con cũng không sợ người lạ, dường như hiểu được chú mình là người thân nên an tâm để anh ôm tùy ý.

Hình Chính Đình cùng gia đình đến vào lúc hai giờ chiều, Hình Nhất Nặc vừa vào cửa đã thấy Ôn Lương Diệu ôm nhóc con.

Anh cao một mét tám mươi ba, dưới ánh mặt trời, anh đẹp trai và quyến rũ, còn anh chàng kia thì trắng trẻo, mập mạp. Trông cả hai rất đáng yêu.

Hình Nhất Nặc thấy anh, một cảm giác xấu hỗ lại dâng lên, trước đây cô chủ động đến gần anh còn bây giờ anh chủ động muốn kết giao với cô, nhưng bây giờ cô đã trở nên có chút can đảm hon.

“Hình Nhất Nặc, lại đây” Ôn Lương Diệu ôn nhu nhìn cô.

Hình Nhất Nặc bước đến bên anh: “Anh có thể ở nhà không?”

“Kể từ bây giờ, phải đi kiểm tra thường xuyên mỗi tuần trong vòng nửa năm.” Ôn Lương Diệu nói.

Hình Nhất Nặc đỏ hoe mắt, ngay cả khi cô biết anh vẫn ổn, nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng khi nghe tin anh vẫn phải kiểm tra định kỳ như vậy.

Nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của cô, Ôn Lương Diệu lập tức mỉm cười an ủi: “Anh không sao, chỉ là khám sức khỏe định kỳ thôi.”

“Vâng.” Hình Nhất Nặc quay lưng đi, gạt những giọt nước mắt ẩm ướt trên khóe mắt.

Lúc này, Ôn Lệ Thâm bước tới nói với Ôn Lương Diệu: “Đưa Tiểu Mặc cho anh, em đi ra nói chuyện với Nhất Nặc đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc