TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 237 Không Muốn Bỏ Lỡ Cô Áy

“Hình tổng, thật xin lỗi, bản di chúc này đúng là không thể bắt bẻ được, Đường tiểu thư phải chịu thiệt rồi.”

Hình Liệt Hàn tiễn luật sư về xong quay lại, không thấy Đường Tư Vũ trong phòng hội nghị, trong lòng anh lập tức lo sợ, anh tức tốc chạy lên tầng hai tìm cô một lượt, không thấy, anh lại chạy nhanh lên tầng ba, cũng không thấy, cuối cùng, anh lên thẳng tầng thượng.

Anh nhìn thấy Đường Tư Vũ đứng ở phía trước lan can, dáng người nhỏ bé, trông như có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào, song, nghĩ tới cô đang tuyệt vọng, sự sợ hãi trong anh dâng lên.

Anh thở hồn hến, gần như là chạy như điên đến phía sau cô, lập tức vươn tay ôm siết lấy cô vào lồng ngực, thở gấp khuyên nhủ cô: “Tư Vũ, đừng làm chuyện dại dột.”

Đường Tư Vũ không coi thường mạng sống của mình, chỉ là cô cảm thấy trong lòng rất buồn, muốn đi lên hóng gió, giờ phút này, cảm giác được đôi tay đang ôm chặt lấy mình, cô nhịn không được từ trong lòng anh quay người lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hơi trong suốt lên: “Sao em có thể làm chuyện dại dột được?”

Hình Liệt Hàn nhìn kỹ đôi mắt trong veo của cô mới yên tâm, trong mắt cô vẫn tràn ngập hy vọng và khao khát, nên chắc chắn sẽ không làm những chuyện dại dột.

Hình Liệt Hàn vẫn còn hơi phiền muộn, hình dáng cô đứng ở lan can vừa rồi làm anh cực kì sợ hãi, bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng nâng chiếc cằm tinh xảo của cô lên, đôi mắt màu bạc dừng trên cái trán của cô, lông mày, lông mi tựa cánh bướm, chóp mũi cao.

Đến cùng anh cũng không khống chế được khao khát của bản thân, nhẹ nhàng mà dút khoát dán môi lên hai phiến môi mềm mại đỏ mọng của cô.

Đường Tư Vũ run rầy hàng lông mị, tiếp nhận nụ hôn của anh.

Hình Liệt Hàn vào lúc này không hề cương quyết bá đạo, anh chỉ có kiên nhẫn và dịu dàng, như mang theo sự vỗ về, nhẹ nhàng chạm vào môi của cô, anh không vội vã hôn sâu, còn Đường Tư Vũ thì trái ngược lại, cô đột nhiên không biết lầy đâu ra can đảm hay điều gì đó.

Cô kiếng chân, ôm chặt lấy cổ của anh, tay luồn vào bên trong mái tóc đen của anh.

Trong lòng Hình Liệt Hàn bùng nổ cực mạnh, cô ấy mời gọi nhiệt tình như vậy, sao anh có thể không đáp lại?

Không đáp lại thì anh không phải đàn ông nửa.

Trên ban công hôn nhiệt liệt hồi lâu, Đường Tư Vũ giống như đang muốn trút ra điều gì, hoặc đang tha thiết điều gì, cô hơi mắt kiểm soát lý trí… Hình Liệt Hàn giống như biến thành đối tượng bị cô cưỡng hôn.

Cứ hôn như thế.

Bỗng nhiên, Đường Tư Vũ hai tay nhẹ nhàng bám vào trong ngực anh, chôn mặt trong ngực anh, không nói năng gì, chỉ thở hồn hến liên tục.

Hình Liệt Hàn hai mắt nhuốm đen, nơi nào đó đã biểu tình rất rõ ràng, nhưng anh biết, Đường Tư Vũ hôm nay không giống ngày thường.

“Em xin lỗi… .” Đường Tư Vũ đột nhiên buồn bã xin lỗi.

“Xin lỗi vì điều gì?” Hình Liệt Hàn đặt cằm trên tóc cô thắc mắc hỏi.

“Em…” Cô nói ra, lại không nói được xin lỗi vì điều gì.

Hình Liệt Hàn đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, cười trầm thấp: “Được rồi! Anh nhận lời xin lỗi của eml Đi thôi! Đi xuống đãi”

Sau khi từ tầng thượng xuống, Hình Liệt Hàn vào phòng tắm tắm nước lạnh dập lửa, anh hiểu Đường Tư Vũ, cha vừa mới mát, làm sao mà cô có tâm trạng được?

Nhưng mà nụ hôn vừa rồi cũng làm cho anh hài lòng rồi.

Vì từ khi biết tới cô ấy đến nay, nếu không phải anh ép buộc, cô sẽ không hôn anh!

Vậy mà vừa nãy anh cảm giác được cô ấy cần anh, muốn anh, dù là vì lí do gì thì anh cũng rất vui.

Trong lòng Đường Tư Vũ loạn hết cả lên, luật sư đã xem xét bản di chúc này rồi, cÔ ngoại trừ việc đồng ý ký tên thì không có cách nào lấy lại cổ phần công ty của mẹ từ trong bản di chúc này, không lẽ cô phải trơ mắt nhìn cổ phần của bản thân rơi vào tay Khưu Lâm hay sao? Không, cô tuyệt đối không đồng ý, nếu như vậy, không những cha không an lòng nơi chín suối, mà cả mẹ cũng không cam lòng ôm mối hận này!

Đường Tư Vũ ngồi trên giường, hai tay  đưa lên chống cằm, hiện tại có một con đường cho cô lựa chọn, là gả cho Hình Liệt Hàn, trong tương lai anh dùng cách thu mua, cướp lại tập đoàn Đường thị.

Nhưng mà như vậy có phải không công bằng với anh ấy không? Cô vì mục đích mà ở bên anh, hơn nữa sau này còn khiến anh phải đối đầu với Khưu Lâm, Khưu Lâm không phải người phụ nữ đơn giản.

Bà ta xảo quyệt gian trá, không biết sẽ làm ra những chuyện gì.

Đường Tư Vũ thở dài một hơi, cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, trong lòng thẹn với cha mẹ, hận thù Khưu Lâm, nhưng đồng thời cũng tràn đầy áy náy và có lỗi với Hình Liệt Hàn.

Cô có đáng để anh làm như vậy hay không?

Hình Liệt Hàn mang một bộ quần áo thoải mái gõ cửa tiến vào, thấy cô ngồi sầu tư trên giường thì bước qua: “Nghĩ gì vậy?”

Đường Tư Vũ nhẹ thở dài, ngẳắng đầu nhìn anh: “Hình Liệt Hàn, em đồng ý ở bên anh, nhưng em không muốn anh phải lấy lại tập đoàn Đường thị cho em, anh không cần vì em mà đối đầu với Khưu Lâm.

Hình Liệt Hàn nhìn cô bằng ánh mắt sâu sa, nhìn thấu trong lòng cô nghĩ gì, trong lòng vừa vui mừng song cũng hơi tức giận: “Anh chưa từng coi em là người  ngoài, nhưng em vẫn xem anh là người ngoài đúng không? Đường Tư Vũ, chờ anh cầm hoa, nhẫn kim cương, quỳ xuống đất cầu hôn em, em mới tin là thật đúng không?”

Đường Tư Vũ chớp mắt, viền mắt chua xót, cảm thấy trong lòng cuồn cuộn những dòng cảm xúc phức tạp.

Người đàn ông này!

Thực sự thích cô đến mức đó sao?

Nhưng cô đâu đáng để anh thích như vậy? Càng nghĩ lòng càng chua xót, viền mắt cay cay, nước mắt không khống chế được mà chảy ra.

Mày kiếm của Hình Liệt Hàn nhanh chóng cau lại, hơi tức giận lau đi giọt nước mắt vừa chảy ra của cô, hạ giọng nói: “Không được khóc nữa, Đường Tư Vũ, em gần đây khóc nhiều quá, giờ anh muốn em lau nước mắt đi, đứng bên cạnh anh, chúng ta cùng đối phó với những kẻ bắt nạt người khác đó!”

Đường Tư Vũ đang không ngừng nhoè lệ thì bị anh làm cho chấn động, cô cứ nhìn anh như vậy, muốn khóc mà không dám khóc, trong đôi mắt ngắn lệ là hình ảnh khuôn mặt kiên nghị đẹp đế của người đàn ông đó.

Giờ phút này trong lòng cô có một loại cảm xúc khó tả, cũng rung động cực hạn.

“Được!” Đường Tư Vũ dùng tất cả sức lực để trả lời anh.

Hình Liệt Hàn cười xoa xoa khoé mắt quật cường không còn chảy nước mắt: “Lần đầu tiên anh biết, hóa ra em thích khóc như vậy đấy.”

Đường Tư Vũ hơi lúng túng, cô ngẳắng đầu nghiêm túc nhìn vào mắt anh hỏi: “Hình Liệt Hàn, em muốn biết em có điểm gì xứng đề anh thích như vậy?”

“Đúng vậy! Em làm sao xứng đáng để anh thích như vậy? Em lại cho anh thấy em là người phụ nữ thích khóc như vậy, lẽ ra anh nên bỏ qua eml Sao lại càng ngày càng nghiện em nhỉ?” Hình Liệt Hàn cười hỏi lại cô.

Đường Tư Vũ ngần ngơ vài giây, sau đó bị anh vuốt ve đôi lông mày thanh tú, trừng mắt với anh: “Vậy anh bỏ đi! Thừa dịp em còn chưa sống chết quấn lấy anh, anh vẫn còn cơ hội bỏ eml”

“Thôi, con người anh rất chung tình, cả đời này sẽ không bỏ em.” Nói xong, Hình Liệt Hàn cười lộ ra một hàm răng trắng, chói mắt vô cùng.

“Cũng không muốn bỏ, ai bảo em là mẹ của con anh?”

“Vậy nêu em không phải thì sao?”

“Em đã là như vậy rồi mà!” Hình Liệt Hàn cười đến khiến người ta mê đắm đứng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc