TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 865: Cuộc Sống Vùng Nông Thôn

Bà cụ nhìn thấy cháu gái tới thì rất vui mừng, nhưng đồng thời, ánh mắt của bà cũng lập tức chú ý đến chàng thanh niên cao lớn đang đứng bên cạnh Trang Noãn Noãn, thầm nghĩ, cháu gái mình từ khi nào lại đổi một trợ lý đẹp trai như vậy rồi?

“Noãn Noãn, vị này là trợ lý mới của cháu sao?” Bà cụ vừa nghĩ đến bèn lên tiếng hỏi.

Trang Noãn Noãn giật mình không biết nên nói sao. Trợ lý sao? Bà ngoại vậy mà xem Kiều Mộ Trạch bên cạnh cô là trợ lý của cô?

Cô vừa định giải thích với bà đây là một người bạn của cô thì nghe thấy người đàn ông bên cạnh mỉm cười, ngọt ngào nói: “Chào bà ngoại, cháu là trợ lý mới của Noãn Noãn, cháu gọi là Tiểu Mộ.”

Lão phu nhân nghe thấy quả nhiên là thật thì trong lòng cũng rất vui mừng, bà thấy vị trợ lý này có vẻ rất thông minh, có năng lực, bà lập tức phấn khích gọi một tiếng: “Ò!

Tiểu Mộ! Mau mau, vào đây, vào nhà ngồi nào.”

Đầu của Trang Noãn Noãn trở nên trống rỗng trong vài giây, người đàn ông này vậy mà lại thừa nhận rồi.

Cô vẫn còn đang ngơ ngác thì nghe thấy người đàn ông hai tay đầy quà bị bà cụ hỏi: “Sao mà mua nhiều quà thế cháu! Đến đây chơi thôi mà! Đừng khách sáo như vậy.”

“Tất cả đều do Noãn Noãn mua đấy ạ.” Giọng nói trầm thấp dễ chịu của người đàn ông vang lên, đẩy hét công mua quà lên người cô.

“Đứa nhỏ này, tiền có nhiều đi nữa cũng không nên tiêu phung phí vậy chứ!” Bà cụ lại lắm bẩm trách móc.

Sau đó, bà quay đầu lại mới thấy cháu gái vẫn còn đang ngơ ngác đứng ở ngoài cổng, bà vội vàng gọi: “Noãn Noãn, sao cháu còn chưa vào, đứng đó làm gì đấy?”

“À… hả? Dạ.” Trang Noãn Noãn vội vàng bước vào. Con chó nhỏ vừa rồi sủa cô cũng vui vẻ chạy lăn xăn quanh cô, trở nên rất đáng yêu.

Chắc tên nhóc này cũng đã biết cô là người thân chứ không phải người ngoài.

Noãn Noãn bước vào phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, phòng khách không lớn, lại bày đầy những nông cụ.

*Noãn Noãn đến rồi rồi đấy à?” Một bà cụ trông rõ ràng lớn tuổi hơn bà ngoại, họ Lưu, bước vào từ sân sau với một cái cuộc trên lưng.

“Cháu chào bà dì.” Trang Noãn Noãn lễ phép gọi.

“ỪI Đúng là một đứa bé ngoan. Vị này là…” Ánh mắt của bà Lưu lộ ra vẻ vui mừng, nhìn sang người đàn ông đang đứng thẳng tắp rất rõ ràng là không hoà hợp với hoàn cảnh xung quanh. Bà ấy vui nhất khi có người trẻ tuổi tới cửa.

“Anh ấy là… ” Trang Noãn Noãn vẫn muốn giải thích thân phận của anh, ít nhất là không phải dùng thân phận trợ lý của cô.

Thế nhưng bà ngoại cô lại nhanh hơn một bước nói: “Đây là trợ lý mới của Noãn Noãn, tên là Tiểu Mộ.”

“Thằng nhóc này, trông đẹp trai quá! Giống như người trên phim truyền hình ấy.” Bà cụ Lưu không biết làm sao để miêu tả một cậu chàng đẹp trai, vì vậy bà ấy chỉ có thể so sánh như vậy.

Đối với họ, người trông giống như những người trên phim truyền hình đã là mức đánh giá cao nhất rồi. Trang Noãn Noãn có chút thương cảm nhìn về phía Kiều Mộ Trạch, nhưng lại thấy Kiều Mộ Trạch cũng đang tò mò ngắm nghía mọi thứ ở nhà nông. Với anh mà nói, mọi thứ ở đây đều rất mới mẻ.

Một người từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, lớn lên trong cẩm y ngọc thực như anh chưa từng có kinh nghiệm về nông thôn, vậy nên anh cũng rất tò mò.

Hơn nữa, ngôi nhà này đã có lịch sử hơn 30 năm, bên trong còn có một số đồ gia dụng cổ mà đối với người thành phó thì chỉ khi đi đến bên trong những bảo tàng mới có thể nhìn thấy.

“Nào, cậu thanh niên, ngồi đi, dọc đường đi chắc mệt lắm rồi!” Bà cụ Lưu mang một chiếc ghế đầu dài tới.

Kiều Mộ Trạch cười lắc đầu: “Cháu ổn, không mệt lắm ạ.”

Trang Noãn Noãn nhìn người đàn ông này chăm chú, cô cảm thấy đã làm anh phải chịu khổ, sớm biết vậy cô sẽ không đưa anh đến đây.

*Em gái! Chị sang phòng bên dọn đẹp lại một chút, buỏi tối bọn Noãn Noãn ngủ ở đây. “

Trang Noãn Noãn nghe vậy lập tức nói: “Bà dì, cháu ngủ ở: đây còn anh ấy thì không, buổi tối anh ấy sẽ về thành phố.”

Trang Noãn Noãn thầm nghĩ, với thân phận của Kiều Mộ Trạch chắc chắn là muốn ngủ ở khách sạn lớn trong trung tâm thành phó, sao có thể chịu uỷ khuất ngủ ở đây được chứ? Mặc dù cô rất vui vẻ khi được ở đây, nhưng thân phận của Kiều Mộ Trạch quá cao quý, không thể ép buộc anh phải ngủ ở đây được.

“Hả? Bà có giường đây cơ mà, cậu trai này phải rời đi à?”

Lão cụ Lưu tiếc nuối nói.

“Bà ơi, cháu cũng ngủ ở đây. Bà có thể sắp xếp cho cháu một cái giường được không! Đơn giản thôi là được.” Kiều Mộ Trạch không hề khách khí nói.

Trang Noãn Noãn lập tức kinh ngạc nhìn sang: “Anh… anh muốn ngủ ở đây?”

Khóe miệng Kiều Mộ Trạch khẽ nhếch, dáng vẻ đương nhiên hợp lý nói: “Tôi là trợ lý của em, em ở đâu thì tôi ở đấy.”

“Nhưng mà…” Ánh mắt Trang Noãn Noãn đầy lo lắng, người đàn ông này có chắc chắn muốn ở đây không?

“Bà ơi, làm phiền bà ạ.” Kiều Mộ Trạch cười để lộ ra hàng răng trắng quyền rũ nhìn bà Lưu.

Bà cụ Lưu lập tức vui mừng nói: “Được, để bà đi dọn dẹp phòng, ở thành phó xa lắm! Cứ ở đây đi!”

*Dạ, cháu cũng không muốn chạy tới chạy lui.” Kiều Mộ Trạch cười.

Bà nội của Trang Noãn Noãn họ là Tả, bà cụ Tả lúc này đang chăm chú nhìn Kiều Mộ Trạch, càng nhìn càng thấy.

cậu nhóc này quá đẹp trai, tuy là trợ lý nhưng trông không tồi, đối xử với cháu gái cũng rất tốt.

Là trưởng bối của cô, trong lòng bà tự nhiên cũng có một vài suy nghĩ, dù sao, cháu gái cũng đã 22 tuổi, chẳng bao lâu nữa là 25, 26 rồi, bên cạnh có người ân cần chăm sóc, qua hai năm nữa liền có thể bàn chuyện kết hôn rồi.

“Noãn Noãn, Tiểu Mộ, tới đây, bà rót trà cho mấy đứa uống. Mấy đứa cứ yên tâm ở đây! Sống ở thành phố lâu rồi, hiếm khi được đến đây hít thở không khí trong lành.

Tiểu Mộ, cháu cũng đừng khách sáo, cứ xem như đây là nhà của mình vậy!”

“Dạ, bà ngoại.” Kiều Mộ Trạch nở nụ cười nhìn bà lão hiền lành, nhưng trong lòng lại trào dâng lên một nỗi áy náy.

Nhìn mái tóc bà cụ đã bạt phơ, nhưng lại trải qua nổi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Từ sâu trong nội tâm, anh thực sự rất muồn bồi đắp lại cho họ.

“Bà đi xem phòng của các cháu ra sao rồi, các cháu cứ nói chuyện đi.” Bà ngoại rót trà xong thì cũng đi sang dọn phòng, để lại hai người trẻ tuổi cùng nhau.

Ngay khi bà ngoại vừa rời đi, Trang Noãn Noãn lập tức lo lắng nhìn người đàn ông bên cạnh mình: “Anh có chắc là muốn ở đây không? Anh ở quen được sao?”

*Em có thể ở, tại sao tôi lại không thể?” Kiều Mộ Trạch nheo mắt hỏi.

Giống nhau hả?

Trang Noãn Noãn lúc nhỏ cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường, trước đây cô sống trong một ngôi nhà cũ với ba mẹ, cô tất nhiên đã quen với việc sống trong một ngôi nhà bê tông kiểu nông thôn, nhưng anh thì khác, anh là một thiếu gia danh gia vọng tộc, từ nhỏ ăn mặc đều là đồ cao cắp, cô chỉ sợ anh ở không quen, khiến anh phải chịu uỷ khuất.

Trang Noãn Noãn vẫn còn đang nghỉ ngờ, người đàn ông đột nhiên nghiêng người sang nói: “Tôi phải ở bên cạnh bảo vệ em.”

Tuy anh không nói tại sao anh muốn bảo vệ cô, Trang Noãn Noãn cũng hiểu.

Trang Noãn Noãn sửng sốt một chút: “Nếu những kẻ xáu kia tìm đến bà ngoại tôi thì sao?”

“Đừng lo, trong thời gian ngắn bọn họ không tìm đến được vùng núi xa này đâu. Vậy nên tốt nhất là vài ngày sau chúng ta nên rời đi.”

Trang Noãn Noãn gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Giờ phút này, bên ngoài cửa số đã là cảnh hoàng hôn buông xuống. Cách đó không xa trên một khu ruộng, có người đang đốt pháo hoa, khói bốc lên trời như tựa như: những áng mây bồng bền trôi trên mặt đất trống trải, cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.

Trang Noãn Noãn không khỏi đi ra ngoài sân, cảm thán nhìn cảnh tượng phía xa, Kiều Mộ Trạch cũng đi theo sau cô ra ngoài, anh cũng thấy vô cùng mới lạ.

Trang Noãn Noãn nhìn trời tối dần, sau đó, cô quay đầu lại, buồn cười nói với người đàn ông phía sau: “Máy ngày tiếp theo đây, anh phải chuẩn bị tinh thần một chút đầy!”

*Wí dụ?”

*Ví dụ như tắm không phải là phòng tắm lớn trong khách sạn năm sao, không có đầu bếp năm sao nấu cho anh món bít tết hảo hạng. “

Kiều Mộ Trạch nghe vậy, nhưng không hề cảm thấy lo lắng, miễn là có cô ở đây đã đủ rồi.

Chỉ là câu này anh đè sâu trong lòng không nói ra, có một số việc chưa đến lúc có thể nói ra.

Lúc này, chú chó nhỏ Đậu Đậu đang chạy quanh chân Trang Noãn Noãn đánh hơi, vẫy cái đuôi nhỏ của nó.

Trang Noãn Noãn liền ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve cái đầu nhỏ của nó.

“Đáng yêu quá! Nhóc tên là Đậu Đậu phải không? “

Cậu nhóc lập tức nheo mắt thích thú với sự vuốt ve của cô, Trang Noãn Noãn bật cười, nụ cười vô cùng ngây thơ lại rực rỡ.

Kiều Mộ Trạch nhìn chăm chú nhìn nụ cười trong sáng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi môi mỏng của anh cũng không khỏi nở nụ cười.

“Noãn Noãn, giường đã chuẩn bị xong cả rồi, máy đứa có thể đem hành lý để vào rồi đáy.” Bà ngoại đi tới và nói.

Kiều Mộ Trạch lập tức đi đến bên xe, lấy hành lý của hai người xuống, Trang Noãn Noãn muốn phụ nhưng anh không cho.

Anh thực sự giống như một trợ lý của cô, mang theo hành lý đi theo bà ngoại.

Phòng của hai người nằm trong một ngôi nhà gỗ nhỏ mới xây ở bên cạnh, tường được sơn đơn giản. Cả hai phòng đều có giường và chăn bông đã giặt sạch. Tuy có hơi cũ nhưng vô cùng sạch sẽ, gọn gàng.

Bình luận

Truyện đang đọc