TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1188:

 

Bùi Nguyệt Hoàng lập tức quay đầu lại, chống cằm, nhìn anh bằng đôi mắt mờ ảo, cười có chút quyến rũ: “Sao Lam nhị thiếu lại quan tâm tôi giữ vậy?”

 

“Như cậu nói đó, máy người đàn ông tiếp cận tôi đều có mục đích cả, tôi muốn biết mục đích của cậu.”

 

Khuôn mặt tuấn tú của Lam Thiên Thần có chút đỏ ửng dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt lóe lên không tự nhiên, không dám chạm vào đôi mắt mê ly gợi cảm của Bùi Nguyệt Hoàng.

 

“Tôi …” Lam Thiên Thần xấu hỗ.

 

Nếu đối diện với một người phụ nữ nhỏ tuổi hơn mình, anh sẽ không có chút áp lực nào, nhưng người phụ nữ: ngồi bên cạnh anh lúc này không giống những cô gái nhỏ đấy, cô có nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, đôi mắt sắc sảo và sâu thẳm, như thể nếu có suy nghĩ gì thì đều bị cô nhìn thấu hét.

 

Bùi Nguyệt Hoàng thở dài: “Quên đi, tôi không ép cậu nữa.

 

Tạm biệt!”

 

“Đợi chút!”

 

Lam Thiên Thần gọi cô lại.

 

Bùi Nguyệt Hoàng đã đẩy cửa bước ra, cô đứng trước cửa xe, cúi người, tựa mặt vào cánh tay một cách uẻ oải, cô đang đợi.

 

Lam Thiên Thần hít một hơi thật sâu, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào mắt cô, trực tiếp nói: “Tôi thích eml”

 

Một lời thổ lộ trần trụi, đôi mắt xinh đẹp của Bùi Nguyệt Hoàng hơi nhíu lại cô bật cười: “Cậu đang đùa tôi cái gì vậy? Tôi là một phụ nữ lớn tuổi hơn cậu.”

 

Lam Thiên Thần có chút ảo não: “Lớn tuổi hơn thì sao chứ?”

 

“Tôi không quan tâm.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng nhận ra lúc nãy cô chỉ muốn trêu chọc anh nhưng cô cảm thấy Lam Thiên Thần rất nghiêm túc, cô cảm thấy như vậy rất có lỗi, như thể cô đang lừa dối và chơi đùa với tình cảm của anh.

 

Mà cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có một mối tình “chị em”, cho nên cô cũng trở nên hoảng loạn.

 

Khuôn mặt tuấn tú của Lam Thiên Thần đanh lại, anh đẩy cửa bước xuống xe, có chút khó chịu gọi tên cô: “Bùi Nguyệt Hoàng, ai đùa với em.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng kinh ngạc nhìn người đàn ông đi tới, mặc dù anh còn trẻ, nhưng khí tức mạnh mẽ và độc đoán trên người anh rất cường thế và bá đạo.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cũng không biết vì cái gì, không khỏi lui lại một bước, khi lùi bước này, đôi giày cao cổ của cô đã giãm lên váy.

 

*Á.” Cô kêu lên, Lam Thiên Thần đang ở sát cô, anh lập tức duỗi tay ra quét lấy vòng eo mảnh mai của cô, Bùi Nguyệt Hoàng cũng theo bản năng ôm lấy cổ anh, trong tích tắc, nửa người cô nằm trong vòng tay anh.

 

Anh ngắng đầu, mái tóc dài xõa xuống, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp dưới ánh đèn đường như cuộn giấy, làn da như tuyết, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, đôi mắt như sương mù.

 

Lam Thiên Thần ôm cô, thở một hơi, cổ họng khẽ cuộn lại, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, đang nghĩ lung tung gì đấy.

 

Bùi Nguyệt Hoàng dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh, cô lập tức hoảng sợ nói: “Không …” Cái gì không được chứ?

 

Không cho anh hôn sao?

 

Lam Thiên Thần càng muốn hôn, anh cúi xuống, mím lại hai cánh môi gợi cảm, trực tiếp đốt cháy đôi môi đỏ mọng tỉnh xảo của cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng nhắm mắt lại, cái chạm ấm áp trên đôi môi đỏ mọng khiến cô như bị điện giật, một loại cảm giác tê dại chưa từng thấy chạy khắp tứ chỉ, cô không hề khó chịu, còn có một chút chờ mong nào đó len lỏi.

 

Hậu quả của việc ở không quá lâu đây mà, cô thằm than một câu rồi đứng thẳng người, vén tóc dài.

 

Lúc này, một cô gái ngồi sau xe bên cạnh ngạc nhiên gọi cô: “Bùi tổng, cô có sao không?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng mặt đỏ bừng, trợ lý Hứa Mẫn thế mà đi theo họ, cô ho nhẹ một tiếng, có chút bối rối nói: “CHị không sao…”

 

Lam Thiên Thần nhìn người phụ nữ trước mặt mình, một nụ hôn của anh thôi mà cũng làm cô ngượng như thiếu nữ, anh cong môi cười: “Bùi tổng yêu đương máy lần rồi?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngắng đầu trừng mắt nhìn anh: “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cậu còn không biết xấu hổ?

 

Lam Thiên Thần vòng tay qua người cô, nhìn cô bằng ánh mắt tự mãn: “Nếu nói giữa hai ta ai là người quyến rũ trước thì người đó là em mới đúng.”

Bình luận

Truyện đang đọc