Chương 141
“Không cần đâu, chút nữa tớ còn có event Phải đến studio chụp hình”
“Được rồi, đây là số điện thoại của tớ, cậu lưu lại đi” Sau khi Lương Tiểu Ý tạm biệt Đại Bàn cùng Phương Kỳ, lập tức chuẩn bị trở về phòng ngủ một giấc. Hôm nay biết được nhiều chuyện trước giờ chưa từng biết như vậy, cô thật rất mệt mỏi.
Ôn Tình Noãn, người cô luôn xem là bạn tốt, nhưng rất lâu trước đây lại đã làm tổn thương cô như thế. Đại Bàn đã nói một câu không sai, đối với Ôn Tình Noãn, Lương Tiểu Ý có áy náy, nhưng cũng không phải áy náy vì trong lúc phẫu thuật cô cố ý sơ xuất, mà là Lương Tiểu Ý cảm thấy nếu như cô có năng lực mạnh hơn một ít, nếu như kinh nghiệm của cô phong phú hơn một chút, nếu như học thức của cô cao thâm một ít, có lẽ cũng sẽ không tạo thành tiếc nuối khiến Ôn Tình Noãn trở thành người thực vật.
Vậy nhưng hôm nay sau khi nghe được những chuyện Đại Mập nói, ngay cả chút tiếc nuối khi bác sĩ không thể giải phẫu thành công cho bệnh nhân cũng không còn.
Lúc Lương Tiếu Ý đi ngang qua lầu hai, suy nghĩ một chút, không đến phòng ngủ trên lầu ba nữa, cô đi vào phòng ngủ ở lâu hai, lấy ra một hộp gỗ có khóa trong ngăn kéo, chìa khóa cô luôn mang theo bên người, mở hộp gỗ ra, bên trong có một hộp trang sức không lớn, trong hộp trang sức nằm trơ trọi một chiếc khuyên tai, khuyên tai lam ngọc, ngón tay của Lương Tiểu ý lưu luyến vuốt ve một lúc, sau đó đặt nó về lại hộp trang sức, đóng nắp, đặt vào hộp gỗ.
Cầm lấy máy tính xách tay bên cạnh, Lương Tiểu Ý đi đến trước bàn sách, lẳng lặng ghi lại những chuyện biết được hôm nay. Cô rất phiền muộn, cần dùng loại phương thức này thư giãn một chút.
Mỗi ngày Tô Lương Mặc đều sẽ gọi điện thoại cho Lương Tiểu Ý, nhưng hôm nay anh lại nhạy cảm nhận ra người con gái này có tâm sự nặng nề.
Tô Lương Mặc cũng không hỏi Lương Tiểu Ý đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói: “Ngoan, em quá mệt rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Lương Mặc đứng lên, đi đến trước cửa sổ sát sàn, ánh trăng rơi trên gương mặt tuấn mỹ như thần Apollo của anh, đôi mắt lóe lên vẻ âm u càng trở nên sâu thẫm.
Chiều nay Lương Tiểu Ý cũng ngủ không được ngon giấc, cơn ác mộng đã một đoạn thời gian chưa từng xuất hiện, nay lại viếng thăm cô.
Trong mơ, những tên côn đồ đó muốn cởi quần cô, cô liều mạng kéo lại quần áo, bởi vì cô chẳng những sợ bị người cởi nhìn hết sạch, cô còn sợ bí mật trên người bị phát hiện.
Nhưng một mình cô làm sao chống đỡ được một đám thiếu niên đó, Lương Tiểu Ý nghe tiếng vải bị xé rách, sau đó quần áo bị cởi đi, cô nghe được những tiếng chửi rủa: “Đệt?
Thứ xấu xí gì đây! Nếu không phải…. ông đây cũng không tình nguyện chạm vào cái thân thể xấu xí này”
Cô nghe được từng tiếng cười khinh bỉ….
“Á!” Kèm theo một tiếng thét chói tai, Lương Tiểu Ý từ trên giường bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm vẫn khuya…”Thì ra là mơ thôi” Cô lẩm bẩm.
Đương lúc cô chuẩn bị nằm lại lần nữa, trên người đột nhiên truyền đến cơn đau nhói quen thuộc, Lương Tiểu Ý căn môi đi xuống giường, vịn bức tường, suy yếu đi đến phòng ngủ ở lầu hai.
Cô cần thuốc! Cần được tiêm?
Một đêm này, Lương Tiểu Ý trợn trừng mắt đến hừng sáng.
Cô co ro ngồi dưới đất, dựa vào cạnh giường, lúc trời sáng, Lương Tiểu Ý nhìn ba chai thuốc nước lăn lốc dưới sàn.
Ánh mắt nhìn chằm chằm ba chai thuốc….Liều lượng mỗi lần một chai, đột nhiên tăng đến một lần ba chai, Lương Tiểu Ý tự giễu cười một tiếng: “Xem ra mình có thể bắt đầu chuẩn bị di thư là vừa”
Cô thấy chiếc di động bị mình ném dưới chân, ánh mắt có chút do dự, cuối cùng dường như làm ra quyết định, lập tức kiên định cầm điện thoại di động lên, ấn một dãy số.
“Lương Mặc” Điện thoại được kết nối, Lương Tiểu Ý khẩn cấp hỏi: “Hôn lễ của chúng ta khi nào cử hành?”
Người đàn ông bên kia ngẩn người, anh chỉ cảm thấy quá đột nhiên, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, đối với cô gái bên kia đầu dây giống như nỗi đau vô hạn, trong mắt Lương Tiểu Ý lóe lên một tia bi thương, cô đã hiếu sai ý của người đàn ông kia rồi: “…Có phải anh hối hận đã đồng ý kết hôn với em không?”