TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 285

Lương Tiểu Ý nằm trên giường, chùm chăn lại, vểnh tai nghe ngóng tiếng bước chân ngày càng đi xa của anh. Trái tim cô bỗng cảm thấy trống vắng… Đúng vây, sao anh có thể thật sự quan tâm cô có đói hay không, cảm xúc của cô được chứ?

Nếu như anh quan tâm cô, anh đã không đối xử với cô như vậy.

Người phụ nữ ngốc ở chỗ rõ ràng sự thật đã bày ra ngay trước mặt mình, nhưng bản thân vẫn chìm trong ảo tưởng, không chịu từ bỏ.

Phòng khách dưới lầu.

Thím Trương đã nấu một bữa tối cực kỳ phong phú, dọn hết lên trên bàn.

“Cậu Tô, cậu xuống rồi!” Thím Trương nhìn thấy Tô Lương Mặc liền cung kính nói, nhưng lại chỉ thấy mình anh mà không thấy bóng dáng Lương Tiểu Ý đâu: “Ấy? Cô chủ đâu cậu?”

Tô Lương Mặc lạnh nhạt đi tới ghế ngồi chính giữa, ngón tay với những khớp xương rõ ràng cầm lấy đôi đũa làm bằng ngọc thạch đen, rồi dùng cơm một cách tao nhã.

Thím Trương cũng là một người tỉnh tường, liên tưởng tới chuyện xảy ra ngày hôm nay bà ngay lập tức đoán ra có lẽ Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý đang cãi nhau. Nhưng ở trong mắt của thím Trương, Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý là một cặp vợ chồng vô cùng hạnh phúc, họ chỉ vì sự xuất hiện bất ngờ của Ôn Tình Noãn mà xảy ra chút mâu thuẫn mà thôi.

Nghĩ ngợi một lúc, thím Trương mới nói: “Cậu chủ, cô chủ đã không ăn gì cả ngày hôm nay rồi. Bữa trưa đã không ăn, nếu bữa tối lại như vậy, người nào có thể chịu đựng nổi chứ?”

Nói xong bà lại hỏi, “Không bằng, cậu chủ ăn trước đi, tôi đi lên lầu gọi cô chủ xuống ăn cơm?”

Tô Lương Mặc trầm mặt xuống, mặt không cảm xúc tiếp tục dùng bữa.

Không nhận được đáp án của cậu chủ, thím Trương chỉ xem như Tô Lương Mặc ngầm đồng ý. Bà nói: “Vậy tôi đi gọi cô chủ xuống đây!” rồi xoay người đi.

Bà vừa mới đi được hai bước, phía sau đã vang lên một giọng nói: “Đợi đãi”

Thím Trương đứng khựng lại, khó hiểu hỏi: “Cậu chủ?”

“Thím Trương, thím cũng bận việc cả ngày rồi, thím đi ăn cơm trước đi!”

“Vậy cô chủ thì sao ạ?”

Cánh tay đang giơ đũa lên của Tô Lương Mặc khẽ khựng lại, sau đó lại khôi phục sự tự nhiên, anh lãnh đạm nói: “Tôi sẽ mang cơm lên cho cô ấy: Thím Trương vừa nghe thấy vậy liền vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm: “Trời ơi, cậu chủ, như vậy mới đúng chứ! Thanh niên, dễ tức giận, giữa vợ chồng với nhau sao có thể tồn tại thù hận oán sâu nặng chứ! Cậu chủ, cô chủ là người tốt bụng, cô ấy sẽ không bắt nạt cô Ôn. Cậu cũng đừng tiếp tục cãi nhau với cô ấy nữa” Lời lẽ của bà lộ rõ vẻ thân thiết.

Tô Lương Mặc không ý kiến gì, chỉ “ừ” một tiếng rồi tục im lặng. Thấy vậy thím Trương cũng trở lại phòng bếp.

Phòng ăn lại chìm vào yên tĩnh, chỉ có đôi lúc vang lên tiếng đũa ngọc chạm vào bát, âm thanh này ở bên trong không gian rộng lớn như vậy toát lên vẻ cực kỳ cô đơn.

Đúng vậy, cô đơn.

Bàn cơm không có bóng dáng của người con gái kia quả thực quá im lặng, ngột ngạt.

Lương Tiểu Ý nằm trên giường, nước mắt lăn theo khóe mi rơi xuống gối. Rõ ràng cô biết rõ mình không nên khóc vì anh, rõ ràng đã nói sẽ không khóc vì anh nữa.

Nhưng mà nước mắt cứ không khống chế được rơi xuống, Lương Tiểu Ý đập mạnh xuống giường: “Lương Tiểu Ý! Mày là đồ đê tiện! Mày là đồ vô dụng! Mày đến cả tự tôn cũng không cói”

Cô khóc lóc rồi thiếp đi.

Phụ nữ mang thai cực kỳ dễ buồn ngủ.

Trong phòng ăn dưới lầu, Tô Lương Mặc nhìn chăm chú vào chiếc ghế trống không có bóng hình quen thuộc phía đối diện.

Bình luận

Truyện đang đọc