TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 729

Một vấn đề bình thường.

Nhưng ngay lúc này, Lương Tiểu Ý lại có một cảm giác nhẹ nhõm.

Cô im lặng đón nhận ý tốt của anh, uống từng ngụm nước nhỏ. Cô uống hết cốc nước, khi thấy không còn một giọt nước nào còn thừa lại trên cốc, cô mới đưa nó rời khỏi miệng mình.

“Còn khát nữa không? Anh rót thêm cho em”

Giọng nói ấm áp của anh vang lên bên tai, Lương Tiểu Ý nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô ấy lúc này rất yên tĩnh, rất dịu dàng.

Lúc này, các chuyên gia và giáo sư nhìn nhau một chút rồi tự động lui ra ngoài.

Không còn gay gắt như lúc sáng, Tô Lương Mặc sững sờ, dụi dụi mắt… Có phải anh nhìn nhầm rồi không, hay đây chỉ là ảo giác.

Giây phút này, Lương Tiểu Ý giống hệt như cô ấy của năm năm trước đây.

Lương Tiểu Ý nhẹ nhàng khép mắt lại, Tô Lương Mặc nhìn thấy cô nhắm mắt lại. “Mệt mỏi à? Ngủ một lúc đi!” Anh nói.

Đưa tay ra định giúp Lương Tiểu Ý đắp chăn, mặt của anh và cô bây giờ rất gần nhau, anh vươn tay ra, đắp chăn lên người cô, một giây sau, một bàn tay mạnh mẽ ngăn tay anh lại, Tô Lương Mặc giật mình, đưa mắt nhìn về phía cái tay kia, vừa ngước lên, đã chạm vào một ánh mắt đen láy trong suốt!

Thình thịch, thình thịch…. Anh dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập dữ dội, càng ngày càng nhanh.

Trước mặt anh, một đôi mắt trong veo như nước hồ thu, trắng đen rõ ràng, tròng trắng trong trẻo, con ngươi vừa đen vừa sáng ngời.

Đẹp đến mức sắp ngạt thở!

Tuy nhiên, anh đã sớm nín thở rồi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng vì nhịn thở và thiếu dưỡng khí.

Lương Tiểu Ý châm chậm nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra lần nữa!

Cô nghĩ: “Cuối cùng cô cũng không thể trốn tránh được nữa!”

Lấy hết tất cả can đảm, cô muốn dùng cả đời còn lại của mình để đền đáp lại tình yêu ‘uống nước khi khát của người đàn ông này, có được không?

Nếu thời gian có thể quay trở lại, cô sẽ dùng chân tình đổi lấy bạc đầu!

Cô giữ tay của Tô Lương Mặc lại: “Đừng cử động” Giọng nói của cô trầm thấp.

“Tô Lương Mặc, em muốn chuyển về”

Một câu nói của cô, đã đem viên đá đè nặng trong lòng anh ném đi mất.

“Em, em, em nói cái gì?” Đôi mắt anh mở to, nghỉ ngờ lỗ tai của mình.

“Em không quen ở Sky Villa. Không có ánh nắng, không có sân vườn. Chúng ta chuyển về đi” Lương Tiểu Ý nói.

“Chuyển về?” Trái tim của Tô Lương Mặc đập dữ dội, anh vẫn không hiểu rõ, nghỉ ngờ nhìn Lương Tiểu Ý, hỏi: “Chuyển đi đâu?” Phải hỏi rõ ràng lại một lần nữa để xác nhận.

“Biệt thự Lý Ân, năm năm trước chúng ta đã ở đó mà”

Lương Tiểu Ý vừa nói dứt lời, người đàn ông bên cạnh đột nhiên đứng dậy, xoay người, vội vàng chạy khỏi phòng cấp cứu.

Thấy cảnh anh vội vàng chạy ra ngoài, như một cơn gió biến mất khỏi tâm mắt, Lương Tiểu Ý há hốc miệng, sửng sốt hồi lâu….Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Chẳng lẽ…

Ngoài cửa phòng, Tô Lương Mặc như một cơn gió nhanh chóng xông vào phòng, Lương Tiểu Ý ngẩng đầu nhìn anh.

“Tiểu Ý, anh không có nằm mơ! Thật đó! Em nhìn xem, dấu tay của Lục Trầm vừa véo anh vẫn còn! Anh không có nằm mơ! Anh thật sự không có năm mơi”

Bình luận

Truyện đang đọc