TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 269

Nhưng nhìn bóng lưng hơi đầy đặn trước mặt, ánh mắt Ôn Tình Noãn hiện lên sự coi thường… cái thể loại này mà cũng dám mơ ước người đàn ông như Tô Lương Mặc.

Tô Lương Mặc là người nào chứ?

Ôn Tình Noãn tự cho rằng không có người phụ nữ nào hiểu người đàn ông đó hơn cô. Cô đi theo người đàn ông đó đã gần mười năm, người đàn ông đó máu lạnh vô tình như thế nào, trong lòng cô rất rõ. Người đàn ông đó tự kiêu cao ngạo như thế nào, làm sao có thể yêu Lương Tiểu Ý người phụ nữ tâm thường không chút nổi bật này chứ.

Bước vào phòng khách, Lương Tiểu Ý chẳng thèm quan tâm Ôn Tình Noãn, ngồi xuống ghế sofa.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy thím Trương đang chuẩn bị mang cà phê đến, Lương Tiểu Ý nhìn thím Trương lắc đầu ra hiệu.

Thím Trương bê khay đồ quay lại phòng bếp.

Ôn Tình Noãn đứnng quay lưng với phòng bếp, hiển nhiên không nhìn thấy trong phòng bếp còn có một người nữa.

“Lương Mặc đâu?” Ôn Tình Noãn đứng trên giày cao gót, tùy ý liếc nhìn một lượt căn biệt thự, trống không, không thấy một bóng người, những vẫn không từ bỏ, giả vờ vô tình hỏi: “Lương Mặc đâu rồi?”

Lương Tiểu Ý “ha ha” cười lạnh một tiếng, ngồi trên sofa không kiêng nể nhìn Ôn Tình Noãn một cái: “Cô đến chỗ tôi để †ìm anh Tô, có phải cô đến nhầm chỗ không?”

“Cậu gọi anh ấy là anh Tô?” Ôn Tình Noãn cực kì nhạy cảm tóm được sơ sót trong lời nói của Lương Tiểu Ý.

“Đúng thế, anh Tô” Lương Tiểu Ý với sắc mặt không để tâm cho lắm: “Cô không biết sao? Anh ta kết hôn với tôi bởi vì “tôi hại Tình Noấn của anh ta trở thành người thực vật, anh ta đến báo thù thay cô đó”

Nghe xong ánh mắt Ôn Tình Noãn hiện lên sự kinh ngạc…

Lương Mặc quả nhiên không hề muốn lấy người phụ nữ ngu ngốc này.

“Đã nói đến đây rồi” Lương Tiểu Ý lãnh đạm nói, đôi mắt long lanh nhìn về phía Ôn Tình Noãn: “Cô Ôn à, tôi muốn hỏi cô, cô cũng nghĩ là Lương Tiểu Ý tôi có tình hại cô thành người thực vật sao?”

Bàn tay Lương Tiểu Ý đút trong túi áo sơ mi, bên trong là điện thoại của cô.

Theo cảm giác, ngón tay cái sau một hồi mày mò trong túi áo tối như mực, cuối cùng ấn một nút.

Ôn Tình Noãn lộ ra vẻ ngạc nhiên hết sức: “Làm sao có thể chứ? Tiểu Ý, sao cậu lại xem tớ như người ngoài thế, chúng ta là bạn tốt nhiều năm, sao cậu lại khách sáo gọi tớ là cô Ôn chứ?” Ôn Tình Noãn vừa nói vừa ngồi xuống sofa đối diện với Lương Tiểu Ý, hai tay Ôn Tình Noãn định đặt lên chân Lương Tiểu Ý, “Tiểu Ý, cô hãy cứ gọi tớ là Tình Noãn đi, giống như trước đây…”

“Bịchl”

Lời nói bỗng dừng lại, Ôn Tình Noãn không thể tin vào mắt mình, cô ta bị người phụ nữ trước mặt đánh một cái thật đau vào tay, bàn tay trắng nõn nà từ từ ửng đỏ.

Đầy kinh ngạc nhìn người phụ nữ ngồi đối diện… Lương Tiểu Ý đứa ngu ngốc này dám đánh cô ta?

Trước đây ở trước mặt Ôn Tình Noãn Lương Tiểu Ý rất nghe lời, con ngốc à cô ta yêu cầu làm gì sẽ làm cái đó bây giờ lại dám đánh vào tay cô ta??

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Ôn Tình Noãn thay đổi không ngừng. Xanh rồi đỏ, đỏ rồi đen, cứ thay đổi liên tục, cái khuôn mặt yêu kiều bỗng giống như khay chỉnh màu, đầy đủ màu sắc, vô cùng đặc sắc.

Cuối cùng, Ôn Tình Noãn cắn chặt răng, tạm thời đè nén sự tức giận, trên mặt bỗng nở nụ cười, chỉ là nụ cười trông cực kì miễn cưỡng.

“Tiểu Ý, cậu sao vậy? Ai bắt nạt cậu? Nói với tớ, tớ sẽ dạy cho hắn một bài học”

Không có ai vô liêm sỉ hơn cô ta nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc