Chương 536
Savvy thở dài, anh ta biết nếu Tô Lương Mặc đã muốn thì bí mất của Lương Tiểu Ý sẽ nhanh chóng bị đào ra thôi.
“Năm năm trước…” Savvy kể lại chuyện xảy ra năm năm trước: “Chuyện là như thế đấy”
Một cú đả kích quá lớn! Hô hấp của Tô Lương Mặc và Lục Trầm khó khăn hơn.
Lại là anh! Vẫn là bởi vì anh! Năm bảy tuổi, Tiếu Ý vì anh mà chịu sự đau đớn của đòn roi, hơn cả thế là bị cấy virus vào người!
Năm năm trước! Vẫn là bởi vì anh! Bởi vì anh tự cho rằng anh dùng cách đó có thể ép được Tiểu Ý!
Đúng! Anh thành công ép cô xuất hiện, cũng thành công khiến cô trở thành bộ dạng bây giờ!
“Lẽ nào, không còn cách nào nữa sao?” Tô Lương Mặc hỏi.
Savvy cắn môi: “Cô ấy không chịu được sợ hãi quá độ…”
Savvy còn chưa nói xong, Tô Lương Mặc đã túm lấy cổ áo anh ta, nổi giận đùng đùng: “Anh đã biết cô ấy không được lo lắng, không chịu được sợ hãi! Tại sao còn lái xe đâm vào lan can bảo vệ để dọa cô ấy??”
Savvy bị Tô Lương Mặc túm cổ áo, anh ta không né đi, anh ta rất hối hận… Vừa nãy có tức giận như thế nào cũng không nên mất đi lý trí.
Anh ta chỉ quan tâm đến sự phẫn nộ của mình, chỉ quan †âm mình bị tên họ Tô chọc tức, chỉ quan tâm đến chuyện tên họ Tô hôn Tiểu Ý trước mặt mình mà mất đi lý trí, làm tổn thương Tiểu Ý!
Savvy cực kì hối hận vì hành động bốc đồng của mình, hối hận vì mình dễ dàng bị người khác kích động. Anh ta làm tổn thương Tiểu Ý! Điều này khiến anh ta vô cùng khó chịu.
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi…” Savvy xin lỗi Lương Tiểu Ý trăm lần nghìn lần.
“Tôi sẽ không như vậy nữa!” Savvy nhìn Tô Lương Mặc nói.
Tô Lương Mặc hỏi ngược lại Savvy: “Anh nói anh yêu Tiểu Ý, anh thật sự yêu cô ấy sao?”
Nói xong, nhấc chân, quay người đi về phía chiếc xe, trước khi quay người đi, Savvy nhìn thấy rất rõ ánh mắt chế giễu mỉa mai của Tô Lương Mặc.
Con ngươi của Savvy co lại… Tình yêu của anh bị Tô Lương Mặc mỉa mai? Rõ ràng tên họ Tô mới là người làm tổn thương Tiểu Ý nhiều nhất!
Cô ngồi ở trong xe, đã tốt hơn rất nhiều. Cũng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Rất yên tĩnh.
Không hiểu tại sao, Tô Lương Mặc hít một hơi thật sâu.
Một người yên tĩnh như vậy, ai nghĩ răng chỉ một phút trước, trông cô giống như một tên nghiện thuốc, lúc bệnh tái phát giống như tất cả những tên nghiện trên thế giới, xấu xí, không thèm để ý đến lòng tự trọng.
Người đàn ông bước vào xe. Bờ vai Lương Tiểu Ý run run.
Tô Lương Mặc nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, cô cố gắng hết sức che giấu đi sự mệt mỏi đau đớn của mình, cố gắng ngồi thăng trên ghế.
Tim anh đau như cắt, không chút suy nghĩ mà giơ tay ra, anh nói: “Ở trước mặt anh, em chính là em, không cần phải giấu giếm” Bàn tay của Tô Lương Mặc võ nhẹ lên bờ vai cô muốn cô thả lỏng một chút, “Nếu trong lòng thấy khó chịu, vậy thì khóc lên, hét lên. Không có ai cười em, anh cũng sẽ không cười em”
Lương Tiểu Ý có chút kinh ngạc, sau đó phát ra tiếng cười, khóe miệng nở nụ cười nhẹ: “Yô! Năm năm không gặp, Tổng giám đốc Tô của chúng ta muốn thành Thánh Mẫu sao?” Giây trước còn nở nụ cười, giây sau đã lạnh đến thấu xương, “Đáng tiếc lần này Tổng giám đốc Tô đoán sai rồi, tôi không hề thấy khó chịu trong lòng, cũng không giả vờ hay che giấu gì cả” Cô chua ngoa cay nghiệt đả kích anh.
Anh có chút buồn bực, cô lại quay trở về là người toàn thân đều là gai nhọn. Không muốn mở lòng khiến anh không dám tiến thêm một bước.
Một chút cơ hội cô cũng không muốn cho anhl Thời gian năm năm có thể thay đổi một người, ngày đó, khoảnh khắc anh gặp cô ở thành phố này, sau đó có được niềm vui đã mất đi trước đó, cô để anh nhìn thấy sự chua ngoa và cay nghiệt của mình, anh có một chút hối tiếc.