TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 501

Trái tim Tô Lương Mặc co thắt dữ dội, cơn đau quặn thắt lan khắp cơ thể. Đứa con của anh, kết tinh tình yêu giữa anh và Tiểu Ý, là máu mủ ruột thịt của anh, hóa ra lại hận anh nhiều đến vậy!

“Ba chưa từng bỏ rơi ba mẹ con, cũng chưa từng thờ ơ hay lạnh nhạt với mẹ con, với hai anh em con cả.” Tô Lương Mặc quả quyết: “Cho dù con có tin hay không, ba chưa từng một lần làm vậy!”

Những gì Tô Lương Mặc nói đều là thật lòng!

Nhưng tiếc thay … Tô Lương Mặc lại chẳng hề quan tâm đến điều đó!

Có lẽ là vì bệnh tật, cũng có thể là do tính cách mà cậu đã trưởng thành từ rất sớm so với người em trai cũng tuổi của mình. Thậm chí cậu có thể hiểu nhiều chuyện của người lớn…

Thực ra đây là do bẩm sinh, hoặc cũng có thể là do căn bệnh từ khi mới sinh ra gặp phải!

Cậu không hề quan tâm những lời phù phiếm mà Tô Lương Mặc nói lúc nãy, vì đơn giản những lời nói đó đều không phải là trọng tâm. Vấn đề chính là người đàn ông này đã gây ra cho mẹ quá nhiều tổn thương đến nỗi sinh ra tâm bệnh, và cho đến tận bây giờ mẹ vẫn chưa hoàn toàn bình phục!

Mẹ im lặng, mẹ làm ngơ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng cậu biết trong tim mẹ vẫn luôn rất đau!

Mẹ không muốn gặp người đàn ông này, mẹ coi người đàn ông này như một cơn ác mộng! Một cơn ác mộng đã đeo đuổi mẹ năm năm trời!

Năm năm rồi! Năm năm rồi mà mẹ vẫn không thể nào buông bỏ.

Nếu đã vậy thì chi bằng … Dứt khoát cho mẹ gặp một lần để làm rõ mọi chuyện, để cho mẹ hiểu được rốt cuộc trái tim mẹ đang muốn điều gì.

Cậu biết rằng khi gặp người đàn ông này, mẹ nhất định sẽ đau khổ, nhưng người ta vẫn nói rằng đau ngắn còn hơn đau dài!

Một khi nỗi đau qua đi, mẹ mới có thể yên lòng, thoải mái sống tiếp cuộc sống của mình, không còn phải sống mãi trong cơn ác mộng mang tên “Tô Lương Mặc”.

Vì vậy năm đó người đàn ông này đã đối xử với mẹ cậu như thế nào, thì bây giờ cậu cũng sẽ đối xử với ông ta như thế, để ông ta phải trả giá cho những gì mình đã làm, phải chịu đau khổ đến tột cùng, để cho ông ta thấy được mẹ hạnh phúc như thế nào khi ở bên chú Savvy!

Đây là mục đích chính của cậu!

Tuy nhiên, Lương Chi Hoành đã tính sai một chuyện vô cùng quan trọng…

“Vậy nên chú Tô à, đã đến lúc để chú trả món nợ này rồi đấy”

“Không thể nào!” Khuôn mặt Tô Lương Mặc trở nên tái nhợt: “Lương Tiểu Ý vẫn là vợ của ba! Ba mẹ vẫn là vợ chồng về mặt pháp lý! Đừng nói đến việc thành tâm chúc phúc cho cô ấy, Tiểu Ý vốn dĩ cũng không đủ điều kiện để có thể kết hôn với người đàn ông khác. Cô ấy đã kết hôn rồi, nếu như tái hôn sẽ bị coi là trùng hôn! “

“…” Lương Chi Hoành sững sờ … “Chú nói dối! Chú với mẹ tôi đã ly hôn rồi! Chú còn cố ý nhờ Ôn Tình Noãn gửi đơn ly hôn đến cho mẹ tôi.”

Cuối cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ, cho dù có trưởng thành đến đâu thì vẫn sẽ có những thiếu sót. Lúc này, Lương Chi Hoành trở nên lo lắng … Nếu như sự thật đúng như những gì người đàn ông trước mặt kia đã nói, họ thật sự chưa có ly hôn… Vậy thì… Là cậu chuốc lấy tai họa cho mẹ rồi!

Tô Lương Mặc trầm tư nhìn chàng trai nhỏ trên giường bệnh như thể đã nhận được câu trả lời chính xác, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như con đang muốn nhắc đến tờ giấy ly hôn màu xanh mà mẹ con để ở nhà, thì ba có thể khẳng định với con một điều rằng, đó là giả. Chắc chắn là do Ôn Tình Noãn đã làm giả nhằm gây tổn thương đến mẹ con. Chuyện này mãi về sau, sau khi mẹ con xảy ra chuyện ba mới biết được”

Toang!

Khuôn mặt Lương Chi Hoành cắt không còn một giọt máu, đôi mắt ngày càng hoảng loạn … Cậu biết rằng điều mà Tô Lương Mặc nói đều là thật. Nếu thật là như thế, vậy thì cậu đã gây rắc rối cho mẹ mất rồi!

Lương Chi Hoành, mau bình tĩnh lại! Mày còn phải bảo vệ mẹ khỏi kẻ xấu xa kia nữa đó! Chi Hoành ơi là Chi Hoành, mau bình tĩnh, bình tĩnh lại.

Tô Lương Mặc thấy cậu bé ngày càng trở nên bối rối, nhưng vài giây sau, cậu bé nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc