Chương 258
Shit!
Anh hung dữ chửi thầm, đôi mắt tối tắm của người đàn ông lạnh lùng đến đáng sợi Bàn tay buông thõng bên người bỗng vo thành nắm đấm…anh cần đến Hứa Viên một chuyến, cần tìm Hứa Thần Nhất “nói chuyện”.
Trong lúc anh định gầm hét lên, điện thoại truyền đến giọng nói lãnh đạm của người phụ nữ: “Tôi đồng ý ly hôn, nhưng không phải bây giờ.”
Giọng nói lãnh đạm của người phụ nữ trong điện thoại khiến anh không nghe ra được bất kì cảm xúc gì.
Tô Lương Mặc khựng lại, nơi đáy lòng có cảm giác nhẹ nhõm hẳn đi, nhưng ngay sau đó, sự tối tăm trong đôi mắt lại càng rõ rệt, anh nguy hiểm nheo mắt: “Lương Tiểu Ý, cô lại muốn giở trò gì?”
Đôi mắt Lương Tiểu Ý trống rỗng, sắc mặt điềm tĩnh lạ thường, chẳng hề giống cô trước đây chút nào: “Tôi không giở trò gì cả. Bố tôi vừa mới phẫu thuật thay thận xong, vẫn đang trong quá trình hồi phục, nếu ly hôn vào lúc này, tôi e rằng bố tôi sẽ không chịu được” Trong lòng Lương Tiểu Ý xin lỗi bố cô: Bố ơi, con xin lỗi, lấy danh nghĩa của bố để kéo dài thời gian ly hôn. Nhưng con cũng vì cháu của bố thôi, con thật sự xin lỗi.
“Tô Lương Mặc, hai tháng nữa, chỉ cần hai tháng nữa, tôi sẽ kí vào đơn ly hôn” Cô nói: “Đến lúc đó, tôi đảm bảo sẽ không xuất hiện trước mặt anh”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe xong lời nói của cô, nắm đấm không khống chế được, hung dữ đập vào cửa kính, phát ra tiếng nứt rạn, Lương Tiểu Ý ở đầu dây bên này bị dọa đến nín thở.
Cửa kính kiên cố bị nứt rạn, đôi mắt tối tăm của người đàn ông nhìn chằm chằm về phía trước… cô không muốn xuất hiện trước mặt anh nữa? Cô không muốn gặp anh nữa?
Lời của Lương Tiểu Ý tự động chuyển thành ý này văng vẳng bên tai Tô Lương Mặc.
Đôi mắt tối tăm bùng cháy sự giận dữ!
Cô không muốn gặp anh nữa?
Không có cửa đâu! Kể cả là ly hôn, cô cũng đừng nghĩ đến việc rời xa anh!
Người đàn ông hoàn toàn không nhận ra, đằng sau cái suy nghĩ kì quái này đại diện cho điều gì… Điều này khiến anh ân hận suốt nửa đời còn lại!
“Lương Tiểu Ý. Năm bảy tuổi cô từng cứu mạng tôi, tôi vẫn luôn mang lòng cảm kích cô bé năm đó cứu tôi” Giọng nói người đàn ông có chút kì lạ, Lương Tiểu Ý im lặng không lên tiếng, lúc này còn nói những lời không đâu có ý nghĩa gì không? Cô duy trì sự im lặng.
Người đàn ông đầu dây bên kia thở dài: “Tô Lương Mặc tôi sống đã hai bảy năm rồi, chưa từng nợ ai điều gì, Lương Tiểu Ý, cô cũng không ngoại lệ. Thế nên sau này, cô không cần lo lắng cho cuộc sống. Cả đời này, sẽ không có nghèo khổ lẫn buồn phiền trong cuộc sống của cô nữa”
“Có ý gì?” Lương Tiểu Ý nhất thời không hiếu cho lắm, nghe xong lời nói kì quái của anh, có có cảm giác nguy hiểm đang tiến lại gần.
“Tôi đã từng nói, ơn cứu mạng của cô năm đó, tôi sẽ dùng cách khác để báo đáp” Thế nên cả đời này cô không cần lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền. Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông hiện lên chút dục vọng chiếm giữ, khăng khăng cố chấp đến đáng sợ, “Còn chuyện cô nói đợi hai tháng nữa… tôi đồng ý”
“Cạch” một tiếng dập tắt điện thoại.
Lương Tiểu Ý chỉ còn nghe thấy tiếng “tút tút tút” dài dằng dặc trong điện thoại, lúc này trong lòng có cảm giác bất an.
Câu cuối cùng của người đàn ông Tô Lương Mặc kia rốt cuộc có ý gì?
Suy nghĩ nát óc vẫn không hiểu nổi.
Phòng làm việc của Tổng giám đốc ở tầng 65 tòa nhà Tập đoàn tài chính Tô Thị, ngoài Tô Lương Mặc ra vẫn còn một người nữa im lặng ngồi ở sofa.
“Cậu thật sự sẽ ly hôn với Lương mập à?” Lục Trầm ngồi trên sofa vẫn luôn duy trì sự im lặng, bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Tô Lương Mặc quay người: “Đương nhiên… hai tháng sau.”
“Sau khi ly hôn thì sao?” Lục Trầm lại h sao?”
“Để cô ấy đi Người đàn ông với ánh mắt sắc nhọn như chim ưng: “Không” liếc nhìn Lục Trầm, bờ môi mỏng nhếch lên, “Tớ phải báo đáp ơn cứu mạng của cô ấy năm xưa, cả đời này, tớ sẽ có trách nhiệm với cuộc sống của cô ấy cả đời này, cô ấy không cần bôn ba vì cuộc sống nữa, tớ sẽ dành cho cô ấy điều kiện sống tốt nhất”