TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 433

Anh giơ tay ra vuốt ve khuôn mặt ảm đạm không có sức sống của Lương Tiểu Ý, sự lạnh lẽo khi chạm vào da cô khiến anh giật mình “À… Anh nhớ ra rồi, em say xe” Anh nói, sau đó từ từ giảm tốc độ xe lại. Cơ thể cô không khỏe, nên có lẽ cần nghỉ ngơi cho tốt.

Nếu Lục Trầm ở đây, chắc chắn anh ta sẽ phát hiện ra tâm trạng của Tô Lương Mặc không bình thường.

Vê đến cổng biệt thự, ôtô dừng lại, đôi chân thon dài bước ra khỏi ghế lái, anh đi vòng sang bên ghế phụ lái. Đôi mắt lạnh lùng của anh bỗng ánh lên sự ấm áp trước giờ chưa từng có, giống như Lương Tiểu Ý thực sự vẫn còn sống, giọng nói trâm thấp dịu dàng dặn dò: “Nào, chúng ta về đến nhà rồi. Anh bế em lên tầng”

Anh vừa nói vừa cúi người bế cô lên.

Thím Trương đi ra đón: “Cậu chủ, cậu đón phu nhân về rồi à”

“Ừm”

Thím Trương mỉm cười: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, phu nhân là người tốt” Tô Lương Mặc ôm Lương Tiểu Ý vào trong lòng, thím Trương cũng chưa từng nhìn kỹ cô.

Tô Lương Mặc ôm Lương Tiểu Ý lên tầng hai, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, còn không quên lảm nhảm thêm vài câu: “Em xem đi, em đi lâu như thế, thím Trương đã dọn dẹp căn phòng này sạch sẽ rồi. Ngồi máy bay mệt lâu chắc em mệt lắm rồi nhỉ, em lau người giúp em”

Anh bê một chậu nước ra, cầm theo một cái khăn, anh giặt khăn, vắt khô, sau đó lau mặt cho cô. Khăn vừa đi đến cổ cô thì dừng lại, giọng nói trầm thấp của anh vang lên, kèm theo đó là sự dịu dàng lạ thường: “Hử? Em nói cái gì? À à,còn muốn lau người nữa à? Em đấy, cuối cùng cũng biết nũng nịu với anh rồi hả?” Giọng nói chiều chuộng của anh vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, trở nên vô cùng kỳ dị.

Nói đến lau người, anh giơ tay ra, ngón tay thon dài đặt lên từng nút áo trên người cô, cởi được một nửa, anh đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Đợi đã, anh đi mở điều hòa. Nhỡ đâu cảm lạnh thì làm thế nào?”

Anh lau xong người cho cô, lại lau đến ngón tay, anh tìm được một bộ đồ ngủ, tay chân vụng về mặc cho cô, sau đó lại đắp chăn cho cô, bấy giờ anh mới đặt một nụ hôn lên trán cô.

Anh vừa đi ra khỏi phòng ngủ cho khách liền gặp thím Trương: “Cậu chủ, cậu Lục và cậu Hứa đều đến rồi. Đang ở dưới nhà chờ cậu”

Tô Lương Mặc gật đầu nói: “Đi thôi, thím Trương, vừa đi vừa nói.”

“Vâng” Thím Trương mỉm cười đồng ý, thấy cậu chủ và phu nhân hòa hợp với nhau, thật tốt.

Đi xuống dưới tầng một, trong phòng khách, Hứa Thần Nhất và Lục Trầm, một người đứng một người ngồi.

“Hai cậu đến rồi à?” Tô Lương Mặc có chút kinh ngạc: “Ở lại ăn cơm đi”

Sau đó anh quay người dặn dò thím Trương: “Hôm nay thím làm thêm hai phần ăn nhé, ngoài ra nấu cho phu nhân một nồi cháo yến. Phu nhân đang có thai, phải bổ sung dinh dưỡng, sau này mỗi ngày thím đều làm cho cô ấy một phần cháo yến nhé”

“Vâng, tôi biết rồi, cậu chủ” Thím Trương cười híp cả mắt, sau đó quay người đi vào nhà bếp. Sau lưng bà, hai người đàn ông xuất sắc Hứa Thần Nhất và Lục Trầm, vừa nghe thấy lời Tô Lương Mặc nói, hai người bỗng chốc ngây người.

Lục Trầm nhìn Hứa Thần Nhất, thì phát hiện Hứa Thần Nhất cũng đang nhìn mình, ánh mắt vô cùng kỳ lạ.

Lục Trầm suy nghĩ một lát, sau đó đứng lên hỏi Tô Lương Mặc: “Phu nhân?”

“Đúng thế, vợ tớ, Lương Tiểu Ý. Lục Trâm, không phải cậu cũng biết mà?” Khuôn mặt anh ánh lên vẻ dịu dàng: “Vợ tớ sắp sinh em bé cho tớ rồi, đợi em bé sinh ra, Lục Trầm, cho cậu làm bố nuôi nhé, được không?”

Tô Lương Mặc trêu Lục Trầm, người phía sau sắc mặt cứng ngắc không nói được gì.

Hứa Thần Nhất bỗng nhiên nói: “Lương Mặc, Lương Tiểu Ý chết r “Sao có thể như thế được?” Khuôn mặt Tô Lương Mặc không thoải mái: “Thần Nhất, cho dù cậu là anh em với tớ, nhưng cậu rủa vợ tớ chết, tớ vẫn sẽ trở mặt với cậu đấy nhé.

Vợ tớ đang khỏe mạnh thế này, vừa nấy cô ấy còn nói muốn ăn bánh hồng khô, ăn cơm xong tớ sẽ đi mua cho cô ấy” Sau đó bỗng nhiên anh nhìn về phía Lục Trầm: “À đúng rồi, con trai tớ đã cho cậu làm bố nuôi rồi, người làm bố nuôi như cậu, lát nữa phải cùng tớ đi siêu thị mua bánh hồng khô”

Bình luận

Truyện đang đọc