TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 693

Lục Trầm mỉm cười nói: “Anh bạn này, trên thế giới có rất nhiều điều kỳ lạ, tình yêu tuổi xế chiều không hề hiếm, người xưa đã nói rồi, tình yêu không phân biệt tuổi tác” Nói đến đây, Lục Trầm cố ý ra vẻ thần bí, anh nháy mắt nhìn đám phóng viên bên dưới: “Nói cho mọi người một bí mật, ông nội Tô đã cầu hôn cô Nhạc Linh Vận của Tập đoàn Hải Vương từ lâu rồi, nhãn đính hôn cô Nhạc Linh Vận đang đeo trên tay rồi đấy!”

Bỗng chốc, đám phóng viên há hốc miệng, trong số những cô tiểu thư danh gia vọng tộc ở thành phố S, mặc dù Nhạc Linh Vận không thể coi là nổi tiếng, nhưng nhờ có bản lĩnh của gia tộc, cùng với thân phận nhà thiết kế thời trang của cô ta, cô ta cũng thu hút ánh nhìn hơn những cô tiểu thư khác.

Trước đây đã từng có người chụp được ảnh Nhạc Linh Vận ra vào biệt thự nhà họ Tô, không lâu sau đó, lại có người phát hiện ra, trên tay Nhạc Linh Vận xuất hiện thêm một chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn.

Điều này chứng tỏ những gì Lục Trầm vừa nói là sự thực.

Đám truyền thông ngay lập tức có phản ứng lại… Đây là một tin động trời!

Tin tức này còn chấn động hơn cả việc Tô Lương Mặc muốn kết hôn với cô chủ của Tập đoàn Hải Vương!

Tình yêu tuổi xế chiều!

Đối tượng còn là ông nội Tô!

Có kịch hay để xem rồi!

Đám truyền thông vốn vô cùng nhạy cảm và sắc bén, bọn họ liên tục đưa ra những câu hỏi vô cùng sắc bén cho Lục Trầm, có người còn trực tiếp hỏi: “Vậy thì xin hỏi, sau khi ông nội Tô và cô Nhạc kết hôn, cô Nhạc có ý định sinh con không?”

“Chuyện này… Lục Trầm tôi không tiện nói” Đôi mắt đào hoa của Lục Trầm nhấp nháy, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên: “Chỉ có điều cô Nhạc còn trẻ như thế, sinh một vài đứa chắc cũng không phải chuyện gì to tát”

Đám phóng viên có mặt vội vàng chụp ảnh, điên cuồng ghi chép lại, còn có những người dùng bút ra sức vẽ vời gì đó ra giấy.

Lại có người hỏi: “Tổng giám đốc Tô có thái độ như thế nào trước việc ông nội Tô kết hôn với cô Nhạc?” Câu hỏi này vô cùng sắc bén, như hỏi ra nỗi lòng của tất cả mọi người.

Những ai còn đang mải ghi chép đều dừng hết lại, tất cả đều hướng ánh sáng trung mắt về phía Lục Trầm đang đứng trên bục… chỉ chờ Lục Trâm nói ra đáp án.

Đôi mắt đào hoa của Lục Trầm nhìn quanh một vòng, khóe miệng của anh ta nhếch lên, giọng nói du dương cất lên: “Vê chuyện này, Tổng giám đốc Tô đã nhiều lần tỏ ý, ủng hộ tình yêu của ông nội Tô. Nếu các bạn phóng viên là người thành phố S, chắc hẳn các bạn đều sẽ có hiểu biết nhất định về nhà họ Tô. Tổng giám đốc Tô từ nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, có thể nói là một tay ông nội Tô nuôi nấng anh, vì thế tình cảm giữa Tổng giám đốc Tô và ông nội Tô vô cùng sâu sắc.

Tô lão phu nhân cũng ra đi sớm, sau khi bà đi, ông Tô cũng không hề đi thêm bước nữa. Giờ đây ông gặp được người phụ nữ mà ông thích, Tổng giám đốc Tô vô cùng vui mừng”

“Còn câu hỏi gì nữa không? Nếu không có, vậy thì buổi họp báo kết thúc tại đây” Lục Trầm nói xong liền chuẩn bị rời đi, không hề có ý định tiếp tục trả lời câu hỏi của đám phóng viên nữa.

Biệt thự nhà họ Tô.

Trong phòng khách, chú Phùng đứng phía sau lưng ông nội Tô, cánh tay cầm điều khiển run run sau đó rụt cả vào trong †ay áo.

Chú dè dặt liếc nhìn bóng lưng ông già đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt chú quét qua khuôn mặt tái xanh của ông ta…

Chú Phùng vội vàng thu ánh mắt lại, không dám nhìn nữa.

Sắc mặt của ông nội Tô vô cùng xấu, lúc xanh lúc tím, rất giống với chiếc đĩa CD chỉnh màu sắc.

Ông nội Tô mím chặt môi, đôi môi vốn đã khô ráp vì tuổi tác mím chặt thành một đường thẳng, cứng đờ.

Đôi mắt già nua ảm đạm nhưng lại không có ai dám nhìn thẳng vào của ông ta bây giờ vô cùng nặng nề và uất ức.

Chú Phùng không dám lên tiếng, phòng khách bây giờ giống như một căn phòng băng, từng luồng không khí lạnh toát ra trên người ông nội Tô đang ngồi trên ghế sofa.

Bình luận

Truyện đang đọc