TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 89

 

Đôi môi hơi lanh quen thuộc phủ lên trên cánh môi của Lương Tiểu Ý, lần này, Tô Lương Mặc không khách sáo một chút nào! Những cái hôn điên cuồng không ngừng rơi xuống.

 

Để lời hứa chết tiệt của anh ném ra chỗ khác! Anh chỉ biết là, anh muốn hôn cô, khát khao cô! Còn sau đó cô muốn tính sổ như thế nào, cùng lắm thì… Cùng lắm thì học chiêu đang thình hành trên internet—— về nhà quỳ ván giặt đồ.

 

Có trời mới hiểu thấu, tổng giám đốc Tô lạnh lùng của chúng ta vì một nụ hôn của vợ, đã nghĩ tới việc mình sẽ phải trả giá như thế nào vì hành động này trong lòng.

 

Lúc đầu, Lương Tiểu Ý còn giãy dụa, thế nhưng theo thời gian dần trôi qua, cô từ giấy dụa trở thành bất lực nhận lấy nụ ôn ngang ngược nóng bỏng điên cưồng của anh. Lương Tiểu Ý cảm thấy cả người cô giống như một chiếc thuyền nhỏ giữa biển cả bao la, lắc la lắc lư, có thể chết đuối bất cứ lúc nào.

 

“Ưm..” Tiếng rên động tình không tự giác tràn ra khỏi cổ họng của Lương Tiểu Ý, người đàn ông đang hôn cô giống như nhận được sự cổ vũ, hôn càng thêm cuồng nhiệt.

 

“Ha..” Tiếng hà hơi cùng rên rỉ mang theo hơi thở nóng bỏng, đối với Tô Lương Mặc lúc này mà nói , chính là thuốc kích thích mạnh nhất trên đời này.

 

Đôi môi hơi lạnh lướt qua cằm của cô, cổ, xương quai xanh…

 

Đúng lúc này, Lục Trầm đột nhiên vội vã xông vào vào không gian riêng tư của hai người, hét lên.

 

“Lương mập, nhanh lên! Lưu Quốc Văn ngã một cái liền hôn mê rồi!

 

Cô mau đi kiểm tra một chút” Lục Trầm khẩn trương kêu lên, phía sau anh ta còn đi theo hai hộ sĩ khác.

 

Đầu óc hỗn độn của Lương Tiểu Ý lập tức tỉnh táo một chút, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi, vội vàng đứng lên sửa sang lại quần áo vừa bị Tô Lương Mặc làm lộn xộn, rồi chạy thật nhanh ra ngoài.

 

Hai hộ sĩ lập tức chạy nhanh theo sau lưng Lương Tiểu Ý, trong đầu còn có chút mơ hồ… Vừa rồi có phải các cô đã nhìn thấy hình ảnh mà cấm trẻ em dưới mười tám tuổi phải không?

 

Trong vườn treo, người đàn ông bị vứt bỏ không chút do dự nào đó, tâm trạng cực kỳ buồn bực. Lục Trầm vừa lén lút đi về phía lối ra, vừa quan sát vị lãnh đạo đang đứng bên bờ vực bùng nổ kia, anh đột nhiên có linh cảm mình sắp bị tiêu diệt.

 

Ngay tại lúc anh ta sắp thành công lùi đến khu vực an toàn bên ngoài…

 

“Lục Trầm! Cậu qua đây”

 

Nhìn sắc mặt khó coi của người nào đó, Lục Trầm vụng trộm nuốt một ngụm nước bọt, bước chân đang khựng giữa không trung bước vào bãi mìn một lần nữa. Lục Trầm cười nịnh nói: “Boss, có cái gì phân phó ngài cứ việc nói, em nhất định toàn lực ứng phó. Cho dù ngài muốn hẹn gặp tổng thống Mỹ, hay là muốn khai phá Đại Tây Bắc*, em đều xử lý ổn thỏa cho ngài.”

 

Lục Trầm pha trò, anh ta không dám, một khi Tô Lương Mặc nổi giận, thì cực kỳ đáng sợ nguy hiểm đấy!

 

*Đại Tây Bắc chỉ năm tỉnh Thiểm Tây, Cam Túc, Ninh Hạ, Thanh Hải, Tây Tạng ( cùng với một bộ phận của Nội Mông Cổ) của Trung Quốc.

 

Tô Lương Mặc nheo mắt một cách nguy hiểm, giọng điệu bình tĩnh bất thường: “Lục Trầm, tớ trộm tiền của cậu sao?”

 

“Ặc… Làm sao có thể, Boss tiền của cậu cộng lại có thể rải quanh một vòng trái đất đấy. Làm sao có thể để ý đống tài sản còm cõi của tớ?” Lục Trầm lén lút lau mồ hôi trên đầu… Không ổn, lần này cực kỳ không ổn, biết vậy liền để mặc hai hộ sĩ kia lên tìm Lương mập, đang yên đang lành anh ta lại muốn làm người tốt làm cái gì cơ chứ. Bây giờ thì hay rồi, làm việc tốt không thành, ngược lại còn làm hỏng chuyện tốt của thằng nhóc độc ác Tô Lương Mặc này.

 

Tô Lương Mặc gật đầu, lại hỏi: “Vậy tớ cướp bạn gái của cậu sao?”

 

“Không có không có… Sao ánh mắt của Boss lại coi trọng bạn gái của tớ được” Lục Trầm trong lòng run rẩy không ngừng, lần này anh ta thật sự gây ra chuyện lớn rồi.

 

“Vậy tớ đã đào bới mồ mả nhà cậu à?”

 

“Không có” Lục Trầm đã bắt đầu tuyệt vọng.

 

Tô Lương Mặc gật gật đầu: “Đã đều không có, tớ và cậu có thâm cừu đại hận gì? Lục Trầm, hả?” Làm hỏng chuyện tốt của tớ, Lục Trầm, cậu giỏi lắm! Đây mới là ẩn ý của Tô Lương Mặc.

 

“Vậy thì vụ án ở Italy kia giao cho cậu. Lục Trầm, làm cho tốt nhé!”

Bình luận

Truyện đang đọc