Chương 642
Cô không hét cứu mạng, chỉ gấp rút hét một tiếng “Savvy”.
Một tiếng gọi khiến đôi mắt nâu của Savvy Wayne Klutz xẹt qua một tia hoang mang, nhưng ngay sau đó liền biến mất.
Anh ta vô thức rút khẩu súng ngắn ra, hướng về phía Tô Lương Mặc, anh ta điên cuồng hét lớn: “Thả cô ấy ra!”
Bước chân của Tô Lương Mặc hơi khựng lại, anh vẫn ôm ngang người Lương Tiểu Ý, từ từ quay người lại, cái căm quyến rũ của anh hơi ngước lên, ánh mắt anh nheo lại vô cùng ngang ngược: “Sao? Vẫn muốn cướp à?”
Ánh mắt của Savvy Wayne Klutz hơi xao động. Anh ta không biết người đàn ông kia có đang ám chỉ điều gì hay không, nhưng anh ta nghe được một ý tứ khác trong câu nói của Tô Lương Mặc.
Tô Lương Mặc chỉ dùng một chữ “cướp” … Savvy vô thức nghĩ đến chuyện năm năm trước. Đôi mắt nâu của anh nhìn xuyên qua đám người đang đứng lổn nhổn, nhìn thẳng về phía Tô Lương Mặc… Có phải tên họ Tô kia đang ám chỉ về chuyện năm năm trước không?
Còn Savvy Wayne Klutz, ngày hôm nay, ngay vừa lúc nãy, anh ta sâu sắc ngộ ra một điều, năm năm trước, có lẽ anh ta đã có một quyết định sai lầm.
Một khi đã mắc nợ, một khi đã lo lắng… Con người, cho dù có thân phận cao quý hay thấp hèn, lời nói và thái độ sẽ vô thức yếu đi ba phần.
Ánh mắt của Savvy lại nhìn vào Lương Tiểu Ý đang bị Tô Lương Mặc vác trên vai, ánh mắt anh ta vô cùng phức tạp.
Anh ta chau chặt lông mày: “Anh không nhìn thấy à? Cô ấy không muốn đi với anh. Cô ấy cầu cứu tôi” Khẩu súng ngắn trong tay Savvy hướng về phía Tô Lương Mặc, ánh mắt anh ta càng thêm phức tạp.
Còn Tô Lương Mặc, đôi mắt đen sẫm của anh xẹt qua một tia khinh thường, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh, giọng nói trâm thấp chế giễu vang lên: “Vì thế mày định làm người bảo vệ cô ấy, làm một đấu sĩ dũng cảm à?”
“Hahaaa” Tô Lương Mặc bật cười: “Hôm nay tao chỉ nói đến đây thôi”
Cùng với câu nói này, Tô Lương Mặc bỗng nhiên thả Lương Tiểu Ý đang ở trên vai mình xuống, cánh tay dài bỗng nhiên ôm chặt cô vào lòng, cơ thể hai người dính chặt vào nhau, ngón tay thon dài của anh nắm chặt cằm của cô, đẩy cằm cô lên, anh vùi đâu xuống, đặt một nụ hôn không thể chối từ xuống đôi môi mềm mại của cô.
Chuyện này khiến tất cả mọi người đều không kịp trở tay.
Lương Tiểu Ý bị nụ hôn đột ngột của anh làm cho mơ màng, một lúc lâu sau cô mới có phản ứng lại. Cô giơ tay lên định đánh người đàn ông trước mặt, nhưng dường như anh có con mắt thứ ba, khoảnh khắc nắm đấm của cô sắp chạm vào người anh, bàn tay to lớn chợt nắm chặt cổ tay cô.
Anh buông đôi môi của cô gái trong lòng ra, chép chép miệng, dường như mùi vị của cô vẫn còn vương vấn trên môi anh. Lương Tiểu Ý tức giận nhìn Tô Lương Mặc, ánh mắt của cô như có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ!
“Đồ cầm thì Ưm a!” Cô còn chưa nói xong, anh lại vùi đầu xuống một lần nữa, đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi của cô. Lần này anh càng ngang ngược hơn!
“Ưm ưm ưm…” Lương Tiểu Ý chợt nhớ ra, xung quanh cô vẫn còn rất nhiều “khán giả”, nơi này còn có Savvy, có Đại Bảo.
Tiểu Bảo, cô gấp gáp đến mức sắp khóc, cô cũng vô cùng oán hận người đàn ông trước mặt mình khiến cô giận run người.
Đúng lúc này, Tô Lương Mặc ngẩng đầu lên, phách lối nhìn đám người xung quanh, cuối cùng ánh mắt kiêu ngạo của anh chạm vào khuôn mặt phức tạp của Savvy Wayne Klutz. Anh kiêu căng hất cảm: “Savvy Wayne Klutz, hôm nay, ở tại đây, tao tuyên bố, cô gái Lương Tiểu Ý này là của tao, chỉ có thể là của tao. Tao không quan tâm cho dù mày có là người thừa kế của gia tộc Klutz, nếu mày muốn cướp cô gái của tao, thì hãy sẵn sàng cùng tao đánh một trận đấu thế kỉ có một không hai đi!”
Sự khó xử nà Ánh mắt của Savvy xẹt qua một tia lạnh lẽo, nhìn thẳng vào người đàn ông kiêu căng, ngạo mạn ở đối diện: “Chưa chắc tôi đã thua!” Đây là lời ứng chiến của anh ta!
Đám khách mời ở hôn lễ ai cũng vô cùng kinh ngạc… Hai con người đầu sỏ của thế giới sắp đánh nhau? Vậy chẳng phải là giới kinh doanh toàn thế giới sẽ phải thanh lọc lại từ đầu sao?