TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 172

 

Chỉ có điều thanh âm của cô có chút to thì phải. Từ xa cô đã thấy bóng người của Tô Lương Mặc đi đến.

 

Đột nhiên, có người nào đó cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Tại sao lúc nào cũng có thể tùy tiện gọi tên người khác một cách thân mật hết lân này đến lần khác như vậy?

 

Còn tên khốn của Hứa Thần Nhất kia nữa, tại sao ánh mắt lại dừng ở nơi nào đó của vợ anh như thế kia?

 

Sau khi Hứa Thần Nhất rời đi, Tô Lương Mặc kéo Lương Tiểu Ý lại gần mình, đôi mắt sâu thẳm dán chặt lên cơ thể của Lương Tiểu Ý.

 

Lương Tiểu Ý bị anh nhìn chằm chăm như vậy cảm thấy có chút không được tự nhiên: “Sao vậy? Không đẹp sao?”

 

“Lão Tam” Tô Lương Mặc “Lão Tứ đâu rồi. Cậu đi tìm cậu ấy ngay đi”

 

Hứa Thần Nhất tội lỗi nhìn Lương Tiểu Ý … Chẹp chẹp chẹp! Chúa tể lại lên cơn nổi trận lôi đình rồi. Mặc dù có hơi hối hận, nhưng anh vẫn lựa chọn rời đi.

 

“Không” Tô Lương Mặc nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng vòng tay ra phía sau ôm cô thật chặt vào lòng: “Đẹp lắm. Vợ anh là đẹp nhất.” Vẻ đẹp của cô, chỉ có thể để anh ngắm nhìn mà thôi.

 

Nào là Mạc Tử Xuyên, nào là Hứa Thần Nhất, nào là John, nào là trùm giáo phái Mafia nào đó, … Tất cả đều cút hết?

 

Khuôn mặt của Lương Tiểu Ý vì những lời nói đường mật của anh mà trở nên đỏ ửng.

 

Một lúc sau, một nhân viên dẫn hai người đi chụp ảnh.

 

Tay nghề của .John điêu luyện. Mỗi một tấm ảnh đều cơ hồ như là độc nhất vô nhị vậy.

 

Bởi vì quá mệt nên Lương Tiểu Ý xin phép được dừng lại một chút. John có vẻ như vẫn chưa hài lòng với những bức ảnh mà mình vừa mới chụp. Trong khi Lương Tiểu Ý nghỉ ngơi, anh ấy vừa cau mày, vừa ngồi xem lại từng kiểu ảnh một.

 

“Đẹp! Vẻ đẹp nổi loạn này, tôi nghĩ rằng sẽ vô cùng khó để có thể chụp lại khoảnh khắc đẹp như thế này một lần nữa”

 

John buồn bã quay sang nhìn Lương Tiểu Ý: “Tôi thực sự muốn chụp một bộ album ảnh cá nhân cho cô ấy. Vẻ đẹp hiếm gặp như vậy nên được chia sẻ cho nhiều người biết đến”

 

Chia sẻ cái rắm?

 

Vị tổng giám đốc nào đó lại bắt đầu không vui.

 

“Vợ tôi có đẹp hay không, chỉ mình tôi biết là được rồi. Cậu chỉnh sửa ảnh cho cẩn thận vào, rồi gửi cho tôi”

 

“H Anh chỉ có một nguyện vọng nhỏ bé như vậy thôi mà! Tên Tô Lương Mặc hỗn đản đó quả nhiên lúc nào cũng thích đập nát hy vọng của người khác mà. Không được, phải lén dụ dỗ Lương Tiểu Ý mới được Lương Tiểu Ý im lặng. Không ai biết lúc này cô đang suy nghĩ điều gì. Sau đó, cô đứng dậy và tiến về phía .John. “Anh vohn, nếu có thể, phiền anh có thể giúp tôi chụp một tấm ảnh chỉ một mình tôi được không? … Èmm. Một bức đen trắng”

 

“Tất nhiên là được rồi. Nhưng mà … đen trắng?” John cảm thấy kỳ lạ.

 

“Vâng, là đen trắng. Làm phiền anh rồi.”

 

Nhìn dáng vẻ chân thành của Lương Tiểu Ý, khiến cho ngay cả .John cũng cảm thấy có hơi xấu hổ, nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Được rồi, không vấn đề gì, mọi thứ hãy để tôi lo”

 

Background được sử dụng là những bông hoa tường vi tuyệt đẹp. Nơi ấy, một người phụ nữ khoác trên mình một bộ váy cưới trắng tinh khôi đứng đó. Đôi môi đỏ khẽ cười như làm bừng sáng lên cả một khung cảnh ngoài trời tuyệt vời ấy.

 

Tô Lương Mặc có cảm giác như nụ cười ấy dường như thiêu đốt toàn bộ cơ thể anh.

 

Dưới bầu trời trong xanh không một gợn mây, từng làn gió nhẹ thổi qua những bông hoa tường vi khẽ đung đưa, xen lẫn giữa những bông hoa lớn là những chiếc lá nhỏ xanh biếc…

 

Nổi bật trên nền thiên nhiên ấy là một cô dâu xinh đẹp rung động lòng người dưới ánh nắng vàng rực rỡ?

 

Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến cho ba người đàn ông “kinh hồn bạt vía”?

 

Cả đều đứng hình trước cảnh đẹp trước mặt ấy. Nhìn Lương Tiểu Ý cười thật tươi, khóe môi khẽ cong lên, để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, đôi môi cô tỏ tươi căng mọng như trái đào. Không chỉ vậy, trong làn gió nhẹ thổi qua, làm cho mái tóc cô trở nên có chút rối bời, tạo nên một vẻ đẹp cuốn hút đến lạ thường. Bên tai Lương Tiểu Ý được cài một chiếc bông hồng đỏ, bởi vì cơn gió ban nãy khiến cho một vài cánh hoa rụng xuống rồi bay theo chiều gió.

Bình luận

Truyện đang đọc