TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 663

Còn Tô Lương Mặc giờ phút này thì sao?

Anh đang vô cùng vui vẻ!

Nhưng anh không dám được voi đòi tiên, trái tim anh đang cật lực nhắc nhở bản thân: Bình tĩnh! Bình tình! Không được dọa con nhím nhỏ này sợ hãi, nếu không cô sẽ thu mình lại, dùng những chiếc lông nhọn hoắt của mình để đâm anh.

Anh ra vẻ phong độ, giọng nói dịu dàng khiến người ta say đắm: “Tiểu Ý, chúng ta cần nói chuyện với nhau” Anh vừa nói, ánh mắt của anh vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, nhìn kỹ từng sự thay đổi nhỏ nhất trên khuôn mặt cô, để anh còn tùy cơ ứng biến, thay đổi phương pháp săn mồi dựa trên sự thay đổi biểu cảm của cô.

Rất nhiều năm sau này, trong một lần tình cờ, Lương Tiểu Ý đã đọc được một đoạn trần thuật như thế này trong quyển nhật ký của một người đàn ông không biết xấu hổ nào đó: Cô ấy ngồi đối diện tôi, chúng tôi chỉ cách nhau 30cm, nhưng hai trái tim thì lại cách nhau một vòng trái đất. Tôi phải kéo gần khoảng cách giữa hai chúng tôi, cả về thể xác và trái tim. Nhưng cô ấy lại vô cùng nhạy cảm, tôi không dám lại gần cô ấy quá nhanh, tôi sợ biểu của mình quá vội vã sẽ khiến cô ấy sợ hãi và bỏ chạy. Vì thế tôi chỉ có thể liên tục cảnh cáo bản thân mình, phải giả vờ làm người tốt, phải ra vẻ nghiêm túc, phải giả vờ dịu dàng để giấu đi sự mất kiên nhãn của bản thân mình, sau đó, từng bước từng bước phá bỏ bức tường phòng bị vững chắc trong lòng cô, cuối cùng, giành được toàn bộ sự chú ý cùng thể xác và trái tim cô. Tôi là một kẻ cướp, một kẻ cướp ngụy trang thành một bậc quân tử.

Nhưng đương nhiên đây là chuyện của sau này.

Còn giờ phút này, người đàn ông đối diện đang vô cùng hòa nhã, anh không hề có ý muốn ép buộc cô. Lương Tiểu Ý dần dần buông lỏng cảnh giác, nhưng cô không hề nhận ra sự vui mừng điên cuồng trong mắt anh.

“Được” Lương Tiểu Ý gật đầu, đúng là hai người họ cần nói chuyện với nhau. Anh không đến tìm cô, cô cũng sẽ đến †ìm anh nói chuyện, bởi vì cô không hề muốn nhìn thấy tình cảnh bây giờ.

“Ừm, đầu tiên, chúng ta nói chuyện các con”

Lời nói của anh khiến tâm trạng vừa được buông lỏng của cô lại lần nữa trở nên căng thẳng, cô nhìn anh đầy cảnh giác.

Cô căng thẳng buột miệng nói: “Chuyện của các con? Các con làm sao? Các con có chuyện gì cần phải bàn?”

Nhìn thấy vẻ phòng bị kỹ lưỡng trong mắt cô, trong lòng Tô Lương Mặc thầm thở dài… Chiến đấu thất bại.

Nhưng cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải tiếp tục nỗ lực!

Tô Lương Mặc là người như thế nào, anh sẽ dễ dàng buông tay như thế sao?

Những chuyện xấu hổ như cướp hôn anh còn có thể làm được, thì anh có thể vì một chuyện nhỏ con như thế này mà buông tay sao? Nực cười, càng gặp khó khăn, anh sẽ càng thêm mạnh mẽ.

Hai đứa trẻ là điểm yếu của Lương Tiểu Ý.

Tô Lương Mặc chỉ đành hòa hoãn thêm: “Tiểu Ý, em đừng căng thẳng quá, anh là cha, em là mẹ của các con, cha mẹ bàn bạc với nhau chuyện của các con là điều vô cùng bình thường, đúng không?”

Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, những lời anh nói cũng có vẻ như rất đúng trọng tâm, có tác dụng dẫn dắt cho cô.

Lương Tiểu Ý nghe thấy thế liền chau mày… Có vẻ như, những gì anh nói, có lý.

Nếu nói như thế này… có vẻ như cô đã chuyện bé xé ra to, trong lòng cô có chút hối hận với thái độ cảnh giác của mình với anh ban nấy.

Người ta không hề có ý định làm gì cô, anh chỉ đơn thuần muốn nói chuyện với cô mà thôi, nhưng cô lại cảnh giác với anh như cảnh giác với một kẻ trộm cắp.

Cô ngẩng đầu trộm liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế, nhưng rất nhanh lại chuyển tâm mắt đi, chỉ lén lút liếc nhìn anh một khoảnh khắc.

Cô cứ nghĩ mình không bị phát hiện, chỉ có trời biết, đất biết và cô biết. Nhưng cô nào ngờ được là, người đàn ông kia đã nhìn thấy hết hành động của cô, trong lòng anh đang vô cùng vui vẻ… Anh đã nói mà, cô gái nhỏ của anh vẫn là một cô gái ngốc nghếch lương thiện như thế, ánh mắt áy náy lúc nãy của cô đã phá vỡ vẻ ác độc cô cố ý bày ra.

Bình luận

Truyện đang đọc