TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 732

Cuối cùng cũng hiểu … Tại sao sếp Tô lại phát điên rồi!

Lúc này, Lục Trầm chỉ nghĩ ra được một cách là “chạy ý nghĩ đó vừa mới thoáng qua đầu thì anh ta lập tức mở chốt cửa ra rồi biến mất.

Ngay tại thời điểm cửa phòng bị đóng sập sau lưng thì anh †a cũng nghe thấy âm thanh của đồ vật bị ném vào vách cửa.

Sự chấn động này khiến Lục Trầm sợ hãi đến mức lau mồ hôi ướt đẫm trên trán… Cũng may anh ta phản ứng kịp thời, bằng không lúc này khuôn mặt đẹp trai của anh ta sẽ thay thế cho bề mặt của cánh cửa đó!

Trong phòng cấp cứu.

Mặt của Lương Tiểu Ý đỏ bừng hệt như cái mông khi.

Cô tức giận nhìn chằm chằm vào Tô Lương Mặc.

Anh vội vàng cười tươi để làm lành: “Sẽ không có chuyện này nữa đâu mà”

Lương Tiểu Ý thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên thời gian thật sự có thể thay đổi một con người, người đàn ông này đã biết lùi bước để thừa nhận sai lâm và sửa chữa…

Cô đang miên man suy nghĩ thì lại nghe thấy giọng cười †oe toét của người đàn ông trước mặt: “Lần sau anh sẽ khóa cửa: Trời mái Lương Tiểu Ý vừa mới bình tĩnh được một chút thì cô lại cảm thấy khó thở!

Cô trừng mắt nhìn người đàn ông trơ trến trước mặt, đang muốn đấm vào mặt anh một cái cho hả dạ thì đột nhiên cô nhìn thấy bộ dạng chật vật của anh. Cô nhớ là người đàn ông này rất coi trọng hình tượng của bản thân, thế nhưng chỉ vì cô ngất đi mà anh vội vàng ôm cô chạy như điên đến bệnh viện, anh cũng mặc kệ mọi thứ xung quanh mình.

Cho nên cô cũng không nỡ mắng anh làm gì, chỉ “hừ” lạnh lùng một cái rồi kéo chăn bông lên, sau đó quay lưng về phía người đàn ông nọ mà nằm xuống.

“Tiểu Ý…” Giọng nói của người kia vừa khiến Lương Tiểu Ý cảm thấy anh đang bất lực, vừa khiến cô cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng anh.

Cô nhíu mày rồi nói: “Em mệt, để em nghỉ ngơi một lát”

Người đàn ông sờ sờ mũi rồi cúi đầu xuống để che đi sự cô đơn trong ánh mắt…

“Không lẽ cô ấy hối hận rồi sao?

“Vậy…Em cứ nghỉ ngơi đi, anh ra kia ngồi nhé.”

Tô Lương Mặc miễn cưỡng quay người lại, người phụ nữ phía sau thì thào nói: “m”

Sự thất vọng ngập tràn trong ánh mắt của anh, đột nhiên anh cảm thấy hơi tự ti… Quả nhiên…Lúc nãy cô ấy đưa ra quyết định đó chỉ vì nhất thời xúc động mà thôi.

Anh tự cho mình đã nghĩ đúng rồi.

“Ngày mai cho người đến dọn dẹp biệt thự Lý Ân đi, để họ sửa sang lại phòng của bé lớn và bé nhỏ. Đừng để phòng mang phong cách quá trẻ con, đặc biệt là phòng của bé lớn, đồ đạc trong phòng thì để cho anh em chúng nó tự chọn.

Phòng của bé lớn nên rộng hơn một chút. Không cần phải trồng mấy chậu hoa, nhưng phải có ban công để chúng phơi nắng, cũng đừng để phòng bị phản chiếu quá gay gắt bởi ánh nắng mặt trời!”

Tô Lương Mặc nghe những lời dặn dò này xong thì bỗng nhiên im lặng… Người đàn ông vốn lanh lẹ lại trở nên bối rối, anh không nhớ rõ hết những lời dặn của Lương Tiểu Ý, lúc này trong đầu của anh chỉ có năm chữ “Cô ấy không hối hận”.

Bởi vì anh đứng đưa lưng về phía cô, cho nên cô không thấy được anh sung sướng đến mức độ nào, anh cũng không dám vui mừng quá độ…Sợ ông trời ghét thì sẽ thu hồi lại những chuyện này.

Tại thời điểm hiện tại, anh là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian.

Khoảnh khắc hạnh phúc nhất không phải là lúc được mang đồ cưới hay được trao nhẫn cho.

Khi anh quay người lại, người khác rõ ràng thấy được người kia vừa bẩn vừa không gọn gàng, đầu tóc thì rối tung do chưa chải, hơn nữa lại còn bốc ra một mùi rượu nồng nặc.

Dưới bọng mắt của người kia bắt đầu xuất hiện quầng thâm lớn, nói thật, giờ phút này trông anh cực kỳ lôi thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc