TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 736

Một bóng người xuất hiện che trước Lương Tiểu Ý, cô ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông này chậm rãi tiến về phía trước rồi chặn trước cô, anh che cô khỏi ánh nhìn đáng sợ của ông cụ kia.

Cô bỗng dưng phát hiện ra một điều, đây không phải là lần đầu tiên mà người đàn ông này đứng trước mặt cô, che chở mưa gió cho cô.

Sau đó, Lương Tiểu Ý cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau, trong lòng cô hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên, cô cũng nắm chặt lấy bàn tay của anh.

Trái tim của người đàn ông đang đứng trước cô cũng đột ngột co rút, anh cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, một lát sau thì cảm thấy sung sướng tột cùng rồi giữ chặt bàn tay của cô.

Dù hai người không thể hiện những hành động thân mật quá mức, thế nhưng ánh mắt của ông cụ vẫn tinh tế mà nhận ra được hành động nhỏ của hai người, ánh mắt già nua lộ ra vẻ chán ghét: “Trước mặt Tô Khải Sơn này mà vẫn làm xăng làm bậy! Rốt cuộc chỉ là một người vợ mà thôi, thế mà lại không hiểu chuyện chút nào, quy tắc trong gia đình cũng quên mất!”

Ông cụ hừ lạnh, đây rõ ràng là nhắm vào Lương Tiểu Ý mà nói.

Lương Tiểu Ý nghe vậy thì mí mắt của cô đột nhiên giật giật, cô còn chưa nói gì mà đã nghe Tô Lương Mặc lên tiếng: “Cô ấy tốt lắm!”

Anh chỉ dùng đúng bốn từ để chống lại sự ghét bỏ và ánh mắt lạnh lùng của ông cụ dành cho cô.

Ông cụ tức giận đến mức duỗi ngón tay ra chỉ thẳng mặt anh mà mắng: “Cháu trả ơn công sức nuôi dưỡng của ta những năm qua như vậy đó hả? Chỉ vì một người phụ nữ mà cháu lại đối xử với ta như thế trước mặt người ngoài!”

Ngón tay của ông lại chỉ vào Lương Tiểu Ý và hai đứa nhỏ: “Các người bày trò…làm nó chống đối tôi ngay trước mặt người ngoài!”

Đôi mắt của người đàn ông trở nên lạnh lẽo! Ông rất tức giận!

“Ông, những người mà ông gọi là ‘người ngoài’ chính là vợ con của cháu, là những người mà cháu sẽ dùng hết tính mạng của mình để bảo vệ họ hết hết cuộc đời này, họ đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của cháu, trong cuộc đời của Tô Lương Mặc!”

Lời nói của một người đàn ông có thể làm rung động cả thế gian này!

Lương Tiểu Ý ngẩng đầu nhìn người trước mặt, dù cô không thể nhìn thấy biểu hiện của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói.

Vì vậy cô tự nhủ với chính mình phải dũng cảm và tin tưởng lấy anh!

Đôi mắt của bé lớn Lương Chỉ Hoàng đột nhiên lóe lên rồi trở lại trạng thái ban đầu.

Bé nhỏ đứng bên cạnh bé lớn, cậu cũng chỉ đứng yên lặng.

Ông Tô giận đến tím mặt: “Ta nghĩ cháu điên rồi! Sớm muộn gì cũng sẽ hối hận cho mà coil” Ông cụ hét lên, thế nhưng vẻ mặt Tô Lương Mặc lại cực kỳ bình tĩnh mà nhìn ông rồi nói: “Cháu sẽ không hối hận, không cần ông phải nhọc lòng quan tâm. Ông nội, nếu ông dám ra tay sau lưng của cháu thì cháu thề sẽ khiến ông phải hối hận!”

Anh vừa dứt lời thì vẻ mặt của ông cụ càng lúc càng trở nên khó coil Đột nhiên, ông cụ Tô đứng lên khỏi ghế Thái Sư rồi chỉ vào mũi của Tô Lương Mặc mà hét: “Dù cháu có vĩ đại đến đâu thì cũng chỉ là cháu của Tô Khải Sơn. Đừng quên, có ta rồi mới có cháu! Những thứ cháu có lúc này là do ta cho đấy!”

Ông lão chống gậy rồi bước ra khỏi cửa, khi đi ngang qua Tô Lương Mặc thì ông ngẩng đầu lên, sau đó nhìn sâu vào mắt của đứa cháu trai rồi quay đầu hét lên với đám người của chú Phùng: “Đi thôi!”

Tô Lương Mặc lặng lẽ nhìn một nhóm người đi ra khỏi biệt thự nhà mình qua ô cửa kính, cho đến khi không còn thấy bóng họ nữa thì anh mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Anh kéo Lương Tiểu Ý vào trong rồi nói: “Em đi tắm trước đi, mồ hôi đã đổ đầy như vậy mà không thay quần áo thì dễ cảm lạnh lắm!”

Tô Lương Mặc buông bàn tay của Lương Tiểu Ý ra, sau đó anh ngồi xổm xuống rồi vỗ vỗ cái mông nhỏ của bé nhỏ, nhẹ giọng nói: “Con cũng đi tắm với anh trai rồi ra ăn tối, hôm nay bà Trương đã nấu rất nhiều món ngon đấy”

Anh cũng giơ tay xoa đầu bé lớn: “Đi đi”

Bé lớn nhăn mũi rồi trợn mắt nhìn Tô Lương Mặc, cậu cực kỳ không quen với việc bị ai đó chạm vào người mình.

Bé lớn liếc nhìn bé nhỏ: “Đi tắm đi, bẩn chết rồi”

Bình luận

Truyện đang đọc