Chương 272
Lương Tiểu Ý không khách sáo phản bác lại: “Cút ra ngoài!”
“Lương Tiểu Ý, cô nổi điên gì chứ? Hôm nay tôi đến đây là để cảm ơn cô đã cứu mạng tôi, vậy mà cô lại đối xử với tôi như thế này?”
Đối mặt với lời chất vấn của Ôn Tình Noãn, Lương Tiếu Ý chỉ cười lạnh: “Cô Ôn, tôi nói một lần nữa, mời cô, cứt khỏi đây, ở đây không hoan nghênh cô!”
“Cô có tư cách gì để đuổi tôi đi? Tôi là vợ sắp cưới của Tô Lương Mặc” Ôn Tình Noãn ngẩng cổ lên, trong mắt là sự khinh thường Lương Tiểu Ý: “Cô chỉ là một người phụ nữ mà Tô Lương Mặc muốn vứt bỏ mà thôi”
Một câu nói đâm vào tim Lương Tiểu Ý. Sau đó, Lương Tiếu Ý không thay đổi sắc mặt, giọng nói vang lên: “Ha ha, tôi bây giờ là vợ hợp pháp của Tô Lương Mặc, cô Ôn đến tìm chồng tôi, thật là không biết liêm sỉ!”
“Nực cười, Tô Lương Mặc chuẩn bị ly hôn với cô rồi” Ôn Tình Noãn nói: “Là cô không muốn ly hôn sao? Đúng là không biết liêm sỉ, cướp chồng sắp cưới của bạn thân, còn dám quang minh chính đại.”
Lời vừa dứt, Lương Tiểu Ý lại càng tức giận.
Cơ thể cô nhất thời lạnh thấu xương.
Bước một bước về phía Ôn Tình Noãn, dừng lại trước mặt Ôn Tình Noãn, một cánh tay nhanh như chớp kéo cổ áo chiếc váy ren màu trắng tuyết của Ôn Tình Noãn.
Ánh mắt Lương Tiểu Ý nhìn chăm chằm vào vết sẹo màu hồng phớt dưới xương quai xanh của Ôn Tình Noãn: “Cần tôi nhắc nhở cô không? Vết sẹo này có khi nào? Tại sao lại có? Là ai đã tự làm ra? Ôn Tình Noãn, không cần phải giả vờ nữa. Cứ tiếp tục giả vờ không có gì thú vị nữa đâu. Cô chỉ khiến tôi thấy buồn nôn mà thôi”
“Cô… cô có ý gì?” Khuôn mặt yêu kiều của Ôn Tình Noãn trong nháy mắt thay đổi, trên trán bất giác toát mồ hôi lạnh, Lương Tiểu Ý nhìn thấy rõ, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên, “Tôi nói, quyển nhật kí của tôi năm đó đẹp không?”
“Áp Sắc mặt Ôn Tình Noãn đột nhiên thay đổi!
Nhìn chăm chăm người phụ nữ trước mặt… Cô quả nhiên đã biết! Tại sao Lương Tiểu Ý lại biết được? Tại sao cô lại biết được chuyện này?
Lương Tiểu Ý im lặng nhìn khuôn mặt Ôn Tình Noãn biến hóa như kịch đổi mặt nạ Tứ Xuyên, cô lại cảm thấy bi thương một lần nữa, không ngờ đây là “bạn” mà cô quen nhiều năm như vậy!
“Tôi không hiểu cô đang nói gì: Lương Tiểu Ý nhìn Ôn Tình Noãn chết đến nơi vẫn không chịu thừa nhận, lửa giận rừng rực trong mắt, “Ôn Tình Noãn, năm đó cô xem nhật kí của tôi, sau đó không lâu xương quai xanh của cô xuất hiện nhiều vết sẹo. Chắn hẳn cô đã nhìn thấy trong nhật kí của tôi viết người tôi cứu là cháu đích tôn của nhà họ Tô ở thành phố S, hơn nữa ông nội của cháu đích tôn nhà họ Tô là một nhân vật máu mặt trong giới thương nghiệp của nước Z. Vì thế mà cô nảy sinh ý nghĩ không chính đáng”
“Cô, cô ngậm máu phun người!” Mặt Ôn Tình Noãn tái mét, không còn có sự dịu dàng yếu đuối như trước nữa… Chuyện này không thể để Tô Lương Mặc người đàn ông kia biết được, mỗi lần người đàn ông kia nhắc đến chuyện này, cô luôn nói cho qua chuyện.
Nếu anh biết…
Hậu quả…Ôn Tình Noãn không dám tưởng tượng!
Lương Tiểu Ý nhìn sắc mặt Ôn Tình Noãn biến đổi không ngừng, Ôn Tình Noãn hình như vẫn chưa biết Tô Lương Mặc đã sớm biết mọi chuyện… nhưng biết rồi thì cũng sao chứ?
Tất cả mọi thứ ngược lại trở thành công cụ khiến cô dễ dàng tin tưởng anh mà thôi.
“Lương Tiểu Ý! Tôi cảnh cáo cô! Cô không có chứng cứ thì đừng có nói bừa, một khi lời đã nói ra thì phải chịu trách nhiệm, tôi có quyền kiện cô tội phỉ báng!” Ánh mặt Ôn Tình Noãn lộ ra sự hung ác.
“Ha ha” Lương Tiểu Ý chỉ vào cửa chính: “Cút ra ngoài, tôi không đê tiện như cô.”
Ôn Tình Noãn chưa từng chịu sự đối đãi như thế này, đôi mắt to tròn tràn ngập sự không can tâm, bỗng nhiên, ánh mắt của cô ta nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang tiến đến ngoài cửa sổ.
Mắt cô ta lóe lên một kế hoạch ác độc.
Bất ngờ co ta lao về phía Lương Tiểu Ý, cánh tay trắng nõn ôm lấy cánh tay Lương Tiểu Ý, “Tớ cầu xin cậu, cậu trả lại Tô Lương Mặc cho tớ đi, tớ rất yêu Tô Lương Mặc, Tô Lương Mặc cũng yêu tớ, tớ cầu xin cậu, cậu muốn tớ mở cuộc họp báo, công bố với mọi người cậu không hãm hại tớ, tớ nghe lời của cậu, cậu nói như thế nào thì tớ sẽ làm như vậy”